Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 239




“Cũng đừng bật lạnh quá.” Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng lúc này bị một hải đồ khác thường trên máy tính thu hút, định nói vài ba câu nữa rồi tắt điện thoại, “Cháu làm việc ở Quốc hội bên đó phải cẩn thận một chút, nếu không có việc gì nữa thì chú tắt máy đây.”

 

Cố Niệm Chi vội nói: “Ấy! Chú đừng tắt vội!”

 

“Còn việc gì nữa?” Hoắc Thiệu Hằng liên tục di chuột lên bản đồ kia, từng chuỗi số liệu hiện ra khiến lông mày của anh càng nhíu chặt hơn.

 

Cố Niệm Chi nhớ ngay tới những lời lúc nãy Triệu Lương Trạch nói với cô, cô lập tức thuật lại không sót một chữ nào cho Hoắc Thiệu Hằng nghe: “Chú Hoắc, cháu nghe nói mọi người được học cách phán đoán ý đồ thật sự của đối phương, ứng phó như thế nào khi bị đối phương trêu chọc, làm cách nào phán đoán được đối phương chân thành hay giả dối. Còn nữa, trong lúc làm nhiệm vụ phải làm sao để đối phương tin tưởng là chú không lừa cô ấy… Có thật không ạ? Cháu cũng muốn học.”

 

Hoắc Thiệu Hằng hơi sững người, lực chú ý tập trung vào tai nghe, “Cháu nói gì cơ? Nói lại lần nữa đi.”

 

Cố Niệm Chi nói lại một lần nữa, còn nhấn mạnh: “Cháu muốn học, cháu cảm thấy mình thật sự rất thiếu sót về phương diện này.”

 

Vẻ mặt Hoắc Thiệu Hằng trầm lắng như nước, anh quả quyết phủ nhận: “Cháu nghe ai nói vậy? Chúng ta là quân đội chính quy, sao có thể học những thứ vớ vẩn như thế được.”

 

Mặc dù những kỹ năng này đúng là môn học bắt buộc của thành viên Cục tác chiến đặc biệt, nhưng Hoắc Thiệu Hằng cho rằng Cố Niệm Chi không cần phải biết, bởi vì cô không phải là thành viên của Cục tác chiến đặc biệt. Nếu nói với cô những nội dung này thì chính là tiết lộ bí mật quân sự.

 

“Á? Quả nhiên là anh Tiểu Trạch gạt cháu.” Cố Niệm Chi thở ra một hơi thật dài, thả lỏng toàn thân, “Nghe mấy lời mơ hồ đó của anh ấy, cháu cũng hết hồn thật chứ, còn tưởng là mình thật sự không hiểu gì về sự đời nữa cơ. Anh ấy cứ bảo cháu phải nhanh trí lên một chút, đó không phải là mắng cháu không nhanh trí à? Cháu đần đến như vậy sao?”

 

Giọng nói của cô lại vô tình mang theo vẻ nũng nịu.

 

Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi cong lên, ngón tay anh lại di chuột tìm phần mềm để liên hệ với Triệu Lương Trạch trên máy tính. Anh vừa gõ nhẹ một cái để kết nối, vừa nhẹ nhàng nói với Cố Niệm Chi: “Đừng nghe Tiểu Trạch nói linh tinh. Cháu rất nhanh trí, làm gì có chuyện không nhanh trí chứ?”

 

Cố Niệm Chi nghẹn lời.

 

Một lát sau, cô rụt rè hỏi: “Chú Hoắc, hình như nhanh trí cũng không phải là một lời khen đúng không?”

 

Đối với Cố Niệm Chi, cô cảm thấy mình chính là một thiếu nữ xinh đẹp mỏng manh, thông minh lanh lợi vừa đủ.

 

Nhưng hình như người khác không nghĩ như vậy.

 

“Không nhanh trí mà cháu lại lấy được nhiều áo thun của chú như vậy ngay trước mắt chú sao?” Hoắc Thiệu Hằng cười như không cười, trong đầu chợt xuất hiện dáng vẻ Cố Niệm Chi mặc áo thun đen của anh làm áo ngủ.

 

Cố Niệm Chi nhất thời xấu hổ đến mức không nói nên lời, cô lúng búng một lúc, rồi lấy hết dũng khí nói: “Chú đừng quên đã đồng ý cho cháu lấy thêm mấy cái áo thun đen nữa rồi đấy.” Nói xong cô luống cuống tắt điện thoại, dáng vẻ như không thể chịu nổi nữa, nằm ngã ngửa lên giường. Cô ôm cái gối ôm nhỏ hình gấu trúc trở mình, lăn sang đầu giường bên kia.

 

Không biết tại sao, mỗi lần nói chuyện điện thoại với Hoắc Thiệu Hằng xong, tâm trạng của cô đều thấp tha thấp thỏm, có lúc khổ sở đến không chịu nổi, đôi khi lại vui muốn chết, có lúc còn cười ra thành tiếng, thật sự là quá đủ rồi đấy…

 

Triệu Lương Trạch thì đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.

 

Anh ta hoàn toàn không thể ngờ được rằng chỉ trong chớp mắt mà Cố Niệm Chi đã kể hết cho Hoắc Thiệu Hằng nghe từ đầu đến cuối những lời anh ta nói, hơn nữa còn chứng thực lại với anh ấy!

 

Đây không phải không nhanh trí thì là cái gì?!

 

Triệu Lương Trạch thề, nếu anh còn chỉ điểm cho Cố Niệm Chi nữa thì anh sẽ chặt tay! (←_← Tay nói: Liên quan quái gì đến tôi…)

 

“Hoắc thiếu, Hoắc thiếu, tôi có tình huống đặc thù, không phải cố ý muốn tiết lộ bí mật quân sự đâu…” Triệu Lương Trạch toát mồ hôi giải thích.

 

“Tốt nhất là cậu nên lấy lý do nào hợp lý vào, tôi còn có thể “tha cho cậu một lần này”.” Hoắc Thiệu Hằng thong thả nói, phóng to hải đồ vệ tinh trên máy tính để dễ tra cứu số liệu.

 

Triệu Lương Trạch không còn cách nào, đành phải bán đứng anh Hoàng, “Là thế này, tay đàn anh kia của Niệm Chi ấy, tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn Niệm Chi hơi lạ, tôi chỉ nhắc nhở Niệm Chi một chút, bảo con bé giữ khoảng cách với người đó. Con bé không chịu nghe tôi, nên tôi mới nói cho con bé nghe một chút về Chương trình học của chúng ta ở Cục tác chiến đặc biệt. Hoắc thiếu, tôi chỉ nói qua một số đầu mục trong Chương trình thôi, còn đâu không hề nói cho con bé nghe nội dung, nếu không tin anh có thể hỏi con bé.”

 

Hoắc Thiệu Hằng tin là Triệu Lương Trạch không to gan đến mức chưa được anh cho phép mà dám tiết lộ việc của Cục tác chiến đặc biệt cho người khác biết.

 

“Ừm, lý do này cũng tạm được.” Hoắc Thiệu Hằng tạm thời tha cho Triệu Lương Trạch, “Nhưng tôi thấy cậu cũng rảnh rỗi quá rồi đấy, rảnh đến nỗi có thể làm một chị gái tri kỷ của một cô bé cơ à. Tôi sẽ giao thêm chút việc cho cậu làm.” Nói xong, Hoắc Thiệu Hằng liền gửi số liệu của hải đồ vừa mới tải xuống cho Triệu Lương Trạch, “Đây là hải đồ của vịnh Aden, bao gồm hướng chảy của hải lưu, sự thay đổi thời tiết và tình trạng từ trường, cậu thử phân tích xem, việc này làm quen rồi đúng không?”