Cố Niệm Chi nắm lấy cánh tay Triệu Lương Trạch, không cho anh ta đi, ra vẻ hờn dỗi, nói: “Ai cũng bảo em phải nhanh trí nhanh trí! Các anh cố tình hùa nhau để chế giễu em phải không? Anh Tiểu Trạch, anh nói rõ ràng ra đi, sao lại nói em không nhanh trí được chứ? Em thông minh lanh lợi, trí tuệ siêu việt, cuộc thi nào cũng đứng đầu, lần trước em còn giải được mật mã của hệ thống định vị vệ tinh Nicolaus Copernicus của châu Âu, sao lại nói em không nhanh trí hả?”
Nói người ta không nhanh trí rõ ràng là đang mắng người ta!
“Đứng đầu cuộc thi, biết giải mật mã và nhanh trí là hai chuyện khác nhau. Em có thể hỏi ra được một câu như thế thì anh nói em thiếu nhanh trí cũng đâu có sai đâu.” Triệu Lương Trạch rút cánh tay mình ra, xoa đầu cô nói, “Ví dụ như người lúc nãy, em coi anh ta là một đàn anh, cười đùa thân thiết với anh ta như vậy, nhưng em đâu có biết trong lòng anh ta thầm có ý đồ gì với em đâu! Cho nên em phải giữ khoảng cách với anh ta! Phải giữ khoảng cách! Nghe rõ chưa?”
“Phì!” Cố Niệm Chi lắc đầu, “Làm sao mà anh biết trong đầu người ta nghĩ gì được? Mắt anh có thể nhìn xuyên thấu chắc? Anh không được nói đàn anh của em như vậy, bọn họ đối xử với em rất tốt.”
“Phì em ấy!” Triệu Lương Trạch không giống Âm Thế Hùng, anh ta và Cố Niệm Chi luôn cãi nhau ỏm tỏi giống như bạn bè cùng tuổi vậy. Có lẽ vì hai người đều là thiên tài có trí thông minh vượt trội, cho nên anh ta hiểu khá rõ rất nhiều trạng thái của cô. Anh ta kéo tay cô ngồi xuống ghế sofa, chân thành nói: “Anh cũng là đàn ông, chẳng lẽ anh không hiểu ánh mắt ông đàn anh kia của em có ý gì sao?”
“Anh Tiểu Trạch, anh đừng có dát vàng lên mặt mình nữa, anh mà cũng gọi là đàn ông á?” Không ngờ Cố Niệm Chi không những không cảm kϊƈɦ, mà còn sổ toẹt vào mặt anh ta, cười cợt nói, “Năm nay anh hai mươi lăm tuổi rồi đúng không? Đã có bạn gái chưa? Đã bóc tem chưa? Nếu chưa thì đừng có ngồi đây mà ra vẻ với em nhé! Hơn nữa, lúc nãy anh Hoàng cũng dặn em phải cẩn thận với anh đó, anh ấy nói trai đơn gái chiếc gì gì đó, bảo em phải nhanh trí một chút. Anh thấy không, anh ấy không xấu xa như anh nghĩ đâu.”
Triệu Lương Trạch nhìn cô trân trân không nói nên lời, anh ta nhảy dựng lên trên ghế sofa, “Bóc tem cái gì?! Em… em… em… từ bao giờ mà em lại biết nói mấy câu này thế hả?! Hơn nữa sao có thể giống nhau được chứ?! Quan hệ của chúng ta là thế nào, quan hệ của em với anh ta là thế nào hả?! Anh là… một trong số những người giám hộ của em đấy nhé! Anh coi em như con gái…”
Bốp!
Cố Niệm Chi đập một phát vào đầu Triệu Lương Trạch, cơn tức khó tả bất ngờ ập tới khiến cô không thể nào kiềm chế được. Khuôn mặt nhỏ nhắn như bàn tay của cô đỏ bừng lên, trên nét mặt vốn luôn tươi cười lúc này đang tràn ngập vẻ giận dữ. Cô chỉ vào Triệu Lương Trạch, nói: “Anh… anh… anh… Anh thật quá đáng! Anh hơn em mấy tuổi mà đòi lên giọng bề trên với em! Từ lúc nào mà em lại có thêm một ông bố nữa vậy hả!”
Triệu Lương Trạch không ngờ Cố Niệm Chi phản ứng mạnh như thế. Thấy bà cô nhỏ tức giận, anh không dám tiếp tục trêu chọc cô nữa, cũng không tức giận mà lập tức dỗ dành cô. Anh chạy vọt vào phòng bếp tìm một hồi, thấy trong tủ lạnh có hộp sữa bò, vội vàng cầm ra nhét vào tay Cố Niệm Chi, luôn miệng dỗ dành: “Đừng nóng, đừng nóng, em đừng giận mà! Đấy là anh dùng biện pháp tu từ để biểu lộ tình cảm của anh đối với em là tình yêu thương chân thành, là tình cảm của phụ huynh với con em mình, hoàn toàn không mang ɖu͙ƈ vọng cá nhân. Là một sự bảo vệ vô cùng quang minh chính đại, sao em lại bắt lỗi câu chữ của anh như thế chứ? Không phải anh muốn lên giọng bề trên với em, mà anh chỉ muốn so sánh thôi… Sáu năm nay em ở với bọn anh trong doanh trại, bọn anh đối xử với em như thế nào, em nói một câu công bằng xem. Ngay cả những phụ huynh bình thường đối xử với con cái họ cũng không thể bằng bọn anh đối với em được đâu.”
Không rõ tại sao, Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy như có gì đó đè nặng trong lòng, giống như bị giam ở trong một không gian nhỏ hẹp không có cửa sổ vậy, không thể thở nổi.
Cô uống từng ngụm sữa tươi lớn, đè nén cảm giác bất an hoảng loạn trong lòng xuống, cúi thấp đầu. Cái cổ trắng ngần của cô uốn cong trước mặt Triệu Lương Trạch, độ cong hoàn mỹ như một con thiên nga trắng xinh đẹp.
Khi cô mới bắt đầu đến chỗ họ, cô đúng là một con vịt con xấu xí, bộ dạng khác hẳn bây giờ.
Nhớ tới ảnh chụp trước đây của Cố Niệm Chi trong cái ba lô nhỏ đó, rồi nhìn lại dáng vẻ Cố Niệm Chi của hiện tại, thật chẳng khác nào từ một con vịt con béo mập lột xác thành một con thiên nga trắng.
Cô đã lớn lên và trở thành một mỹ nhân tiềm ẩn như thế này trước mặt bọn họ, chỉ cần nghĩ thế thôi là Triệu Lương Trạch đã có cảm giác rất thành công rồi.
Anh ta ngồi bên cạnh Cố Niệm Chi, chân thành nói với cô: “Niệm Chi, anh hiểu rất rõ cảm giác của em. E rằng, có khi anh là người hiểu rõ trạng thái của em nhất ấy, bởi vì anh cũng đã từng trải qua rồi.”
Cố Niệm Chi liếc nhìn anh ta, không tin lời anh ta nói.
“Đừng nghi ngờ anh thế chứ.” Một cánh tay Triệu Lương Trạch đặt sau gáy, sau đó ngả người tựa vào ghế sofa, ngửa mặt lên nói, “Trước đây anh cũng là một đứa trẻ thiên tài, mười tuổi đã vào đại học, còn sớm hơn em nữa. Mười ba tuổi anh tốt nghiệp Đại học, đến Mỹ làm nghiên cứu sinh ngành Công nghệ thông tin, mười lăm tuổi đã có bằng Tiến sĩ. Khi đó anh cũng giống em, cảm thấy mình thông minh nhạy bén, không có việc gì là không làm được, lên mạng tung hoành ngang dọc, đánh đâu thắng đó. Anh chính là vua trên Internet!”
Cuối cùng, Cố Niệm Chi cũng bị chọc cho phải bật cười, cô cắn hộp sữa tươi rồi ngước mắt lên nhìn anh, “Bịa đặt, anh bịa tiếp đi.”
“Tất cả những điều anh nói với em đều là sự thật mà.” Triệu Lương Trạch lười biếng duỗi đôi chân dài ra, “Khi đó anh cũng chưa hiểu gì nhiều, chỉ làm việc mình thích. Tốt nghiệp xong anh không muốn tìm việc, chỉ thích đọ sức với đám hacker người Nga và Đông Âu kia.”
“Mãi cho đến tám năm trước, anh bị Hoắc thiếu chế ngự, từ nước ngoài trở về đầu quân cho Cục tác chiến đặc biệt.” Triệu Lương Trạch nhìn cô, “Sau này khi trải qua các loại huấn luyện ở Cục tác chiến đặc biệt, anh mới biết trước kia mình đúng là một thằng ngốc chỉ biết mỗi về mạng máy tính.”
Mặt Cố Niệm Chi đầy vẻ chán ghét, “Thôi đi! Chuyện có thế thôi à? Em còn tưởng là anh học được cách đối nhân xử thế từ một cô gái nào đó đột ngột xuất hiện trong cuộc đời anh chứ… Xem ra là em nghĩ nhiều quá rồi.”