Hà Chi Sơ cúi đầu, một tay chống ở vách tường cạnh cửa sổ, lắc đầu nói, “Vẫn chưa đến lúc tôi nên về.”
Ôn Thủ Ức mở miệng, vốn định khuyên thêm vài câu, nhưng nghĩ tới tính cách của Hà Chi Sơ, cô ta lại không nói thêm gì nữa.
“Cũng muộn rồi, Giáo sư Hà nghỉ sớm đi nhé, tôi về đây.” Ôn Thủ Ức nhếch miệng cười tươi, dịu dàng nói.
Hà Chi Sơ gật đầu, lúc này anh ta mới quay đầu lại nhìn cô ta một cái, “Cô cũng nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi, đi đường xa về cũng rất mệt người.”
“Vâng tôi biết rồi. Cảm ơn Giáo sư Hà.” Ôn Thủ Ức cười càng dịu dàng hơn, “Vậy tôi nghỉ thêm mấy ngày nữa, sau đó sẽ giải quyết những việc ở đây.”
Ôn Thủ Ức là trợ giảng của Hà Chi Sơ, cũng là thư ký riêng của anh ta.
Tất cả mọi việc của anh ta đều do một tay Ôn Thủ Ức thu xếp.
Hai tháng nay Ôn Thủ Ức về nhà, Hà Chi Sơ không tìm thêm thư ký mới, nên công việc chất đống lên rồi.
Ở nơi này, đúng là anh ta không thể rời xa Ôn Thủ Ức được.
Hà Chi Sơ quay người về ngồi bên bàn sách, giọng anh ta không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa, “Cô cứ ở chỗ lúc trước đi, hai sinh viên của tôi sắp đến Quốc hội làm thực tập sinh rồi, cô nhớ giúp họ hoàn thành thủ tục nhé.”
“Vâng, Giáo sư Hà không phải lo đâu, tôi sẽ xử lý.” Ôn Thủ Ức lễ phép gật đầu nói, “Là bạn học Cố và bạn học Hoàng đúng không ạ?”
“Ừ, là hai người họ đấy.” Hà Chi Sơ bật máy tính lên, anh ta vừa gõ lệnh vừa nói: “Trước kia Cố Niệm Chi có chút mâu thuẫn với cô, nhưng con bé chỉ là sinh viên lại còn quá trẻ. Cô lớn hơn con bé nhiều như thế, lại là trợ giảng, đừng chấp nhặt với con bé, sau này cứ tránh xa con bé ra một chút đi. Lần này đã về nhà tự kiểm điểm rồi, hy vọng cô sẽ biết chừng mực, đừng gây khó dễ cho sinh viên nữa.”
Lời nói này giống như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu Ôn Thủ Ức.
Cô ta không biết sự dịu dàng vừa rồi của Hà Chi Sơ là do cô ta bị ảo giác, hay đó là sự rào đón để nói đỡ cho Cố Niệm Chi…
“Giáo sư Hà, anh yên tâm, tôi có đạo đức nghề nghiệp của mình, sẽ không cố tình làm khó dễ sinh viên đâu.” Ôn Thủ Ức nghĩ một chút rồi lại quay lại, “Nhưng nếu Giáo sư Hà đã cố ý nhắc đến chuyện này, tôi cũng muốn nhắc nhở Giáo sư Hà đừng bênh vực em ấy quá. Phụ nữ và tiểu nhân đều giống nhau, gần họ thì họ vô phép, xa họ thì họ oán hận.”
Hà Chi Sơ nghẹn lời.
“Dù anh không muốn nghe tôi cũng phải nói. Từ xưa đến nay lời thật đều khó nghe, cấp dưới nói thật đều không có kết cục tốt đẹp gì. Tôi biết điều đó, nhưng tôi mang ơn nhà họ Hà rất nhiều. Nếu không có nhà họ Hà thì Ôn Thủ Ức tôi không có được thành tích như ngày hôm nay, vì vậy tôi không thể nhìn thấy Giáo sư Hà đi lệch đường mà vẫn ở bên cạnh hùa theo được.” Ôn Thủ Ức đoan trang ngồi xuống cái đôn tròn trước bàn sách của Hà Chi Sơ, tư thế có vẻ như chuẩn bị nói chuyện lâu.
Vẻ mặt Hà Chi Sơ bỗng trở nên lạnh lùng, ngước mắt lên nhìn Ôn Thủ Ức. Dưới ánh đèn, đôi mắt ướt hoa đào không còn dịu dàng tình cảm nữa, mà là ánh mắt sắc bén làm tôn lên sống mũi cao thẳng của anh ta, cùng với đôi môi mỏng lạnh nhạt, chỉ làm người ta nghĩ đến hai chữ: Máu lạnh.
Trong lòng Ôn Thủ Ức run lên bần bật.
Lưng cô ta toát mồ hôi, chiếc áo lụa vừa dính mồ hôi đã bám ngay vào người, cực kỳ khó chịu.
Nhưng cô ta không dám cử động, cô ta biết, một khi đã mở miệng thì phải kiên trì nói tiếp đến cùng, nếu như bỏ dở giữa chừng thì còn thảm hơn rất nhiều.
Cô ta tự cảm thấy mình cực kỳ thấu hiểu con người của Hà Chi Sơ.
“Sự quan tâm của anh dành cho Cố Niệm Chi… thực sự quá nhiều.” Ôn Thủ Ức khẽ cắn răng, “Em ấy là sinh viên, còn anh là Giáo sư. Hơn nữa điều kiện của anh tốt như vậy rất dễ làm các cô bé mơ mộng viển vông…”
Ánh mắt sắc bén của Hà Chi Sơ bỗng biến thành ngạc nhiên, anh ta ngẩng đầu lên từ trước máy vi tính, giọng nói lạnh nhạt mà bay bổng: “Cô nói gì cơ…? Mơ mộng viển vông gì chứ?”
“Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới ư?” Ôn Thủ Ức cũng rất ngạc nhiên, “Anh cũng đã nói đó thôi, Cố Niệm Chi vẫn chỉ là một cô bé chưa đến mười tám tuổi. Có người đàn ông mà chọn cả vạn người mới có một như anh đối xử tốt với em ấy như vậy, kể cả em ấy đã hai mươi tám tuổi cũng làm sao kháng cự lại được chứ?!”
Hiểu rõ ý của Ôn Thủ Ức, Hà Chi Sơ không nhịn được liền bật cười.
Anh ta vừa nở nụ cười, trong đôi mắt ướt hoa đào kia giống như có ánh sao lấp lánh vậy.
“Cô nghĩ nhiều quá rồi…” Hà Chi Sơ phẩy tay, “Được rồi, tôi biết rồi, cô về nghỉ ngơi đi.”
Ôn Thủ Ức vẫn hơi hoài nghi đứng dậy, lặng lẽ quan sát Hà Chi Sơ một hồi lâu.