Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 230




Nhưng trong nhà họ Bạch vẫn có một số người bất mãn với Hoắc Thiệu Hằng. Họ cho rằng anh có thể âm thầm thương lượng với nhà họ chứ không cần phải gióng trống khua chiêng như thế. Anh làm như vậy là không nể mặt nhà họ Bạch, là đánh vào mặt nhà họ Bạch.

 

Điểm này cũng chỉ có thể trông cậy vào Bạch Duyệt Nhiên nói đỡ cho Hoắc Thiệu Hằng thêm nhiều lời tốt đẹp trước mặt gia tộc của họ thôi.

 

Bố của Bạch Duyệt Nhiên là trưởng tộc của nhà họ Bạch thế hệ này, lời nói của chi nhà họ cũng rất có trọng lượng trong nhà họ Bạch.

 

“Vậy thì tốt rồi, bác chờ xem biểu hiện của nhà cháu.” Thượng tướng Quý cũng không sợ trở mặt với nhà họ Bạch. Nếu như nhà họ Bạch thật sự nguy hại đến lợi ích của Đế Quốc, các ông cũng sẽ không mềm lòng nương tay.

 



 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi chuyên cơ bay suốt đêm từ Đế Đô về doanh trại ở thành phố C, phát hiện Trần Liệt đã từ Mỹ trở về, đang ngồi bắt chéo hai chân ăn vải trong phòng khách nhà anh.

 

Thấy anh đi vào, anh ta vội vàng đứng dậy cười hì hì nói: “Hoắc thiếu, anh về rồi à, tôi nghe nói Niệm Chi quyên góp một số tiền lớn cho Bộ Quốc phòng, có phải không?”

 

“Cậu nghe từ đâu?” Hoắc Thiệu Hằng ném găng tay trên mặt tủ giày ở trước cửa, “Chuyện này, cả Đế Quốc chỉ có bốn người biết.”

 

“Ha ha, tôi nghe Tiểu Trạch kể thế. Vừa xuống máy bay tôi đã nhận được điện thoại của cậu ta, nói đến chuyện ký tên của người bảo hộ vẫn phải cần Hoắc thiếu ra mặt ấy mà.” Trần Liệt bê khay mã não chứa trái vải lên, “Anh muốn ăn không?”

 

“Thôi thôi, đa tạ ngài.” Hoắc Thiệu Hằng đẩy anh ta ra, “Tôi còn có việc, nếu cậu không có việc gì nữa thì về nghỉ ngơi đi. Cậu không bị lệch múi giờ à?”

 

Mới từ Mỹ trở về mà anh ta đã phấn chấn tinh thần, ăn uống đủ thứ thế này, thảo nào ngày càng béo.

 

Hoắc Thiệu Hằng quan sát Trần Liệt từ cao xuống thấp: “Có phải cậu lại béo lên không?”

 

“Đánh người không đánh mặt, nói người không nói béo.” Trần Liệt đánh vào bụng, “Anh đây đã sớm từ bỏ chính mình rồi, không muốn kiểm soát bản thân nữa.”

 

Hoắc Thiệu Hằng không để ý anh ta nữa, đi lên phòng sách của mình, gọi người trong doanh trại để xử lý chuyện Quỹ từ thiện quân nhân.

 

“Quỹ ngân sách này, có thể đặt tên là Quỹ từ thiện “Kim chi tâm”, người quyên tặng giữ bí mật danh tính, hoàn toàn do chúng ta quản lý.” Hoắc Thiệu Hằng thông báo nhiệm vụ cho cấp dưới, “Các cậu làm đi. Trước tiên phải phối hợp với người của Cục Pháp chế, thành lập Quỹ theo khung pháp lý, sau đó lấy đây là tiêu chuẩn, thành lập quy chế xây dựng Quỹ từ thiện trong quân đội, quy định rõ rằng nhà tài trợ của Quỹ không được can thiệp vào bất cứ hoạt động nào của Quỹ. Duy nhất chỉ có người tài trợ lên đến chín mươi triệu đô Mỹ mới có thể có được vị trí Quản lý danh dự. Ngoại trừ nhận báo cáo tài chính hàng năm, không cho phép người quyên góp đưa ra bất cứ điều kiện gì, không hợp pháp.”

 

Hoắc Thiệu Hằng đưa ngón tay thon dài lên lắc qua lắc lại, “Nghe rõ chưa? Đây chính là Quy chế quyên góp. Ai sẵn lòng quyên tiền, chúng ta sẽ hoan nghênh, nhưng muốn sử dụng số tiền quyên góp như thế nào là do tự chúng ta quyết định. Không đồng ý điều kiện này, thì đừng nói đến chuyện quyên tiền.”

 

Điều kiện này của anh coi như vô cùng quyết liệt, nhưng chuyện này liên quan đến sự việc trong quân đội, nếu anh không làm cứng, thì e rằng quân đội sẽ từng bước bị thế lực bên ngoài thâm nhập vào.

 

Đây cũng là nguyên tắc làm việc từ trước đến nay của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Anh muốn là người lập ra quy tắc, trước giờ cũng chưa từng ngoan ngoãn làm một người dân nhu thuận trong quy tắc mà người khác đặt ra.

 

Nhìn thấy con số khổng lồ trong tài khoản ngân hàng kia, trong bụng cấp dưới của Hoắc Thiệu Hằng vui như nở hoa, cười nói: “Không thành vấn đề! Nhưng mà Hoắc thiếu này, anh không thể tiết lộ cho tôi biết vị thần tiên nào bạo tay như thế sao? Hay là nữ đại gia Barbados kia?”

 

Họ tò mò, hưng phấn nhìn Hoắc Thiệu Hằng, chỉ hận không thể cầm camera quay lại từng câu từng chữ của anh thôi.

 

Mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút biểu cảm liếc nhìn bọn họ: “Không phải. Có điều, chờ sau khi Quỹ từ thiện của chúng ta được thành lập rồi, các cậu nhớ nhắc cô Cố kia gửi số tiền mà cô ta đã đồng ý quyên góp tới tài khoản ngân hàng của Quỹ từ thiện quân nhân “Kim chi tâm” nhé. Nói với cô ta rằng, chúng ta đã có một người giấu tên quyên tặng chín mươi triệu đô rồi, cho nên năm mươi triệu đô kia của cô ta không thể đứng đầu danh sách nhà hảo tâm của Quỹ từ thiện được, thậm chí còn không có tư cách trở thành người Quản lý danh dự nữa.”

 

“Rõ, thưa Thủ trưởng!” Cấp dưới nghe thấy không phải là Cố Yên Nhiên nên cũng lập tức không hỏi tới nữa. Ai nấy đều cầm tài liệu đi tìm người của Cục Pháp chế, bắt đầu tính toán xây dựng kế hoạch thành lập Quỹ từ thiện quân nhân.

 



 

Đợi người đi hết rồi, Hoắc Thiệu Hằng mới quay lại căn nhà nhỏ của mình, phát hiện Trần Liệt vẫn đang ở đó. Nhưng lúc này, anh ta đang lấy laptop ra, đặt trên bàn trà nhỏ, vừa làm việc vừa ăn uống.

 

Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống ghế sofa đối diện, cau mày nói: “Rốt cuộc là cậu có chuyện gì? Sao vẫn chưa về nhà?”