Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 23




Chương 24: Đừng nói cho chú ấy biết

 

Tiễn Mai Hạ Văn đi, Cố Niệm Chi nhận ra mình cười mỏi cả miệng rồi.

 

Cô vừa dùng tay xoa hai bên gò má, vừa liếc Trần Liệt: “Anh vừa nãy xấu tính quá.”

 

Trần Liệt bày đống dụng cụ của mình ra, kéo cô lại khám rồi tủm tỉm đáp: “Anh xấu tính thế nào? Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu là chuyện bình thường mà. Niệm Chi nhà chúng ta xinh đẹp rạng ngời, lại thông minh giỏi giang, không ai theo đuổi mới là chuyện lạ đó.”

 

“Em đâu có tốt như anh nói.” Cố Niệm Chi ngồi trước mặt Trần Liệt, nhìn anh ta cài đủ thứ dụng cụ lên người cô, chỉ thiếu nước chụp CT toàn thân thôi.

 

Trần Liệt chăm chú nhìn số liệu đang chạy trên máy, bắt đầu hỏi cô: “Có thấy khó chịu chỗ nào không? Có thấy đầu choáng váng không? Chân có tê không? Mắt có bị nhòekhông?”

 

Cố Niệm Chi lắc đầu: “Không thấy khó chịu ở đâu cả, đầu không choáng, chân không run, mắt cũng bình thường.”

 

Trần Liệt gật đầu, vừa vuốt cằm, vừa cân nhắc tình hình của Cố Niệm Chi.

 

Từ những số liệu mà anh ta theo dõi đến nay, bất cứ ai từng trúng H3aB7 đều để lại hậu quả rất nghiêm trọng.

 

Chẳng khác nào tiêu hao cả mạng sống để làm chuyện ấy…

 

Sau khi xong chuyện, cơ thể người dùng thuốc sẽ suy yếu trong một khoảng thời gian nhất định.

 

Nhưng các số liệu hiển thị trên máy cho thấy cơ thể cô cực kỳ khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì.

 

Trần Liệt có số liệu kiểm tra sức khỏe mỗi năm của Cố Niệm Chi. Bắt đầu từ sáu năm trước, mỗi năm một lần, tất cả các chỉ tiêu đều bình thường.

 

Giờ số liệu cơ thể của Cố Niệm Chi giống hệt năm ngoái, à không, còn khỏe hơn năm ngoái một chút.

 

Cô cao thêm mười centimet, cân nặng cũng tăng lên tương ứng, hàm lượng mỡ trong cơ thể tuy hơi cao nhưng chắc chắn không mập, vì khung xương cô nhỏ.

 

Bởi vậy dù chưa đủ mười tám tuổi nhưng cơ thể cô đã phát triển tương đối hoàn hảo, chỗ cần đầy đặn sẽ không thiếu một tấc thịt, nơi cần nhỏ thì chỉ một tay là có thể ôm trọn. Quả thật Cố Niệm Chi đẹp đến vô ngần.

 

Số liệu khỏe mạnh như thế, khác hẳn với những số liệu liên quan đến H3aB7 anh ta có được trước đây. Trần Liệt thật sự muốn tin rằng những số liệu mình đang nắm giữ đã nhầm lẫn ở đâu đó…

 

Tuy nhiên cơ thể Cố Niệm Chi lúc này có phần khỏe mạnh thái quá. Cho dù lúc trước cô không trúng H3aB7, nhưng sau sáu ngày hôn mê sâu vẫn có thể nhảy nhót tung tăng khi mới tỉnh lại, đã đủ khiến người khác kinh ngạc rồi!

 

Ánh mắt Trần Liệt chuyển qua cánh tay Cố Niệm Chi, ngón tay bất giác giật giật như muốn lại gần rút thêm ống máu nữa.

 

Nhưng nghĩ đến tuần vừa rồi mình đã rút không ít máu của Cố Niệm Chi, giờ còn rút nữa, cô sẽ thiếu máu mất nên anh không dám.

 

Nếu để Hoắc Thiệu Hằng biết được, anh chịu không nổi…

 

Trần Liệt không muốn bị Hoắc Thiệu Hằng ghi hận tí nào.

 

Tên kia nham hiểm, độc ác có thừa đó!

 

Cố Niệm Chi nhìn Trần Liệt vài lần, thấy anh ta trầm ngâm dán mắt vào đống dụng cụ, đành ấp a ấp úng hỏi: “Anh Trần, về sau em thế nào?”

 

“Về sau gì cơ?” Trần Liệt đang chú tâm loay hoay các thiết bị trước mặt, đồng thời theo dõi mạch đập, huyết áp và nhịp tim của Cố Niệm Chi. Chúng chẳng khác gì máy phát hiện nói dối cả, hoàn toàn có thể phân biệt thật giả trong lời nói của cô.

 

“Sau khi em ngất xỉu ấy?” Cố Niệm Chi đỏ mặt, ngượng đến mức giơ tay che mặt.

 

Xấu hổ chết mất!

 

Cô vẫn nhớ lúc ấy mình còn gọi điện thoại cho Trần Liệt, nói bản thân không thoải mái, muốn… đàn ông…

 

Trần Liệt thoáng liếc Cố Niệm Chi, giọng nói dịu dàng hơn: “Niệm Chi, em có nhớ lúc trước khi ngất đi đã xảy ra chuyện gì không?”

 

Anh muốn biết xem rốt cuộc Cố Niệm Chi nhớ được bao nhiêu.

 

Bàn tay che mặt của Cố Niệm Chi tách ra một khe hở, từ kẽ ngón tay nhìn Trần Liệt, giọng nhẹ bẫng: “… Chẳng phải trước đấy em tham gia tiệc sinh nhật của Phùng Nghi Hỷ sao? Anh còn tìm lễ phục dạ hội giúp em mà.”

 

“Ừ, sau đó thì sao?”

 

“Sau đó? Chẳng phải em đã nói với anh rồi sao? Sau đó em đi dự tiệc, cuối cùng bị Phùng Nghi Hỷ cầm cái gì đâm vào vai, rồi em… em… lập tức thấy cả người khó chịu, vội về biệt thự của chú Hoắc gọi điện thoại cầu cứu anh.” Cố Niệm Chi nói một hơi mới thấy không khó như cô tưởng.

 

Cô buông tay xuống, để lộ khuôn mặt nhỏ bụ bẫm trắng hồng, như búp sen non hẵng còn chúm chím cùng đôi mắt long lanh ánh nước.

 

Trần Liệt gật đầu, giọng anh càng dịu dàng như con sói xám đóng giả bà ngoại, dẫn dụ từng bước: “…Sau đó thì?”

 

“Sau đấy thì không nhớ rõ…” Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng hỏi ra những bất an trong lòng mình: “Anh ơi, có phải em trúng thuốc kích dục đúng không? Về sau… về sau đã xảy ra chuyện gì?”

 

Cô cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn Trần Liệt, ngón tay nghịch ngợm chỗ thủng trên sofa, cố móc cho cái lỗ to ra.

 

Sau khi Trần Liệt liếc mắt đánh giá cô xong, anh ta bèn bước qua nhấc cái tay tinh nghịch kia lên, sờ đầu cô rồi cười ha hả: “Đương nhiên được anh Trần lợi hại của em chữa khỏi rồi! Thuốc kích dục kia đáng sợ chỗ nào chứ? Có anh Trần của em ra tay chẳng dễ như ăn cháo! Không sao, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, giờ em yên tâm chưa?”

 

“Ơ?” Cố Niệm Chi mừng rỡ ngẩng đầu, “Thật không ạ? Anh Trần chữa cho em đúng không? Em không… không… làm gì… với đàn ông ạ? Em đọc tiểu thuyết thấy quyển nào cũng bảo phải…”

 

“Đương nhiên là không.” Trần Liệt vội vàng lắc đầu, nghiêm túc bác bỏ: “Niệm Chi, em còn nhỏ, không có chuyện gì thì đừng đọc mấy quyển tiểu thuyết bậy bạ ấy. Cái kiểu bị bỏ thuốc kích dục phải cần đàn ông mới giải được là phản khoa học. Anh Trần của em là bác sĩ thiên tài trong quân đội đó, có rất nhiều cách để giải thuốc kích dục!”

 

Đúng là vậy, thuốc kích dục trong thiên hạ Trần Liệt đều có cách giải…

 

Trừ H3aB7 ra…

 

Trần Liệt thầm nghiến răng nghiến lợi, thề nhất định phải tìm ra thuốc giải cho loại thuốc kích dục này.

 

Anh không tin, nếu loại đáng khinh như Oda Masao có thể chế ra thứ lợi hại như thế, sao ông ta không lên trời luôn đi?

 

Nhận được sự đảm bảo từ phía Trần Liệt, Cố Niệm Chi vui mừng khôn xiết, khóemôi nhếch cao, vành mắt cong cong như mảnh trăng non.

 

“À anh Trần, em nhờ anh một việc nhé.” Cố Niệm Chi cười trong chốc lát, chợt nhớ ra chuyện quan trọng nhất, vội dặn dò Trần Liệt.

 

“Còn chuyện gì em nói đi?”

 

“… Chính là chuyện em bị bỏ thuốc kích thích ấy, anh đừng nói cho chú Hoắc biết được không?” Cố Niệm Chi biết Hoắc Thiệu Hằng giao cho Trần Liệt nhiệm vụ chăm sóc cô lúc anh không ở thành phố C.

 

Hơn nữa, cô hoàn toàn không nhớ Trần Liệt từng gọi cho Hoắc Thiệu Hằng.

 

Trần Liệt mở cờ trong bụng, giấu chuyện này dễ ợt, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, vận may của anh không phải dạng vừa đâu…

 

“Không nói, chắc chắn không nói cho Hoắc thiếu! Anh có ăn no rửng mỡđâu mà tìm việc cho mình?” Trần Liệt cười trêu cô, giơ tay ra: “Chúng ta vỗ tay thề nào, give me five!”

 

Cố Niệm Chi cực kỳ vui vẻ vỗ tay với Trần Liệt, cuối cùng cũng giải quyết được khúc mắc trong lòng.

 

Giải quyết xong việc này, Cố Niệm Chi thấy bụng sôi ùng ục, đói ngây người, bèn ôm bụng nằm dài trên ghế sofa, thều thào với Trần Liệt: “Anh Trần, em đói quá, có cái gì ăn không?”

 

“Đương nhiên là có rồi. Em chờ tí anh gọi cơm hộp.” Trần Liệt vừa cười vừa cầm điện thoại gọi cơm hộp.

 

Quả nhiên căng da bụng trùng da mắt, vừa cơm nước xong xuôi cô đã ngả đầu ngủ đến trưa.

 



 

Ngày Cố Niệm Chi tỉnh lại, cũng là ngày thứ Hai Hoắc Thiệu Hằng cùng Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch sang Nhật.

 

Tối Chủ nhật, cả ba tập trung tại phòng họp trong khách sạn Chiba để tổng kết tình hình ra ngoài điều tra ban sáng. Sau khi tổng kết xong, họ quay ra cùng nói chuyện phiếm.

 

Hai người Triệu LươngTrạch và Âm Thế Hùng trao đổi ánh mắt với nhau, vừa cười nguy hiểm vừa lê la ra chỗ Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, chúng ta được huấn luyện chống lại sự quyến rũ lâu thế rồi, nay có muốn kiểm tra thành quả không?”