Hoắc Thiệu Hằng lật những tài liệu chuyển khoản ngân hàng kia ra xem, nhìn thấy cái tên “giấu danh tính” ở mặt sau tờ giấy quyên tiền, ngón tay anh khe khẽ vuốt ve.
Chỉ cảm nhận được tên của cô thôi mà tâm trạng của anh cũng đã khó nói nên lời rồi.
Cô nhóc Niệm Chi này thật đúng là… Không lên tiếng thì thôi, vừa cất tiếng đã làm mọi người chấn động.
Lúc trước cô đã bỏ bao nhiêu công sức cho hệ thống vệ tinh Nam Đẩu rồi, lần này không chỉ đóng góp sức người, mà còn xuất tiền nữa. Chín mươi triệu đô cứ tùy tiện vung ra như vậy…
Từ Triệu Lương Trạch, Hoắc Thiệu Hằng biết được rằng, cuối cùng vụ án Cố Niệm Chi phản tố Tân Hạnh Cao đã hòa giải với quân đội Mỹ và CIA. Đối phương bồi thường một trăm triệu đô.
Trong đó, mười triệu đô là phí luật sư gửi cho Công ty luật của Hà Chi Sơ. Chín mươi triệu đô còn lại, Hoắc Thiệu Hằng vốn đã dặn dò Triệu Lương Trạch gửi trong tài khoản riêng của Cố Niệm Chi, xem như là tiền để dành của cô, sau này cô thành gia lập nghiệp cũng có cái dựa vào. Không ngờ cô nhóc quỷ tinh quái này lại quyên góp hết cho quân đội như thế.
Bạch Duyệt Nhiên nâng tách trà sứ nửa trong nửa đục lên, nhẹ giọng nói: “Sáu năm rồi, vẫn không tra ra được lai lịch của cô ấy. Thượng tướng Quý, Thiếu tướng Hoắc, hai tháng nữa là cô ấy tròn mười tám tuổi, đến lúc đó, mọi người định làm như thế nào?”
Cố Niệm Chi tròn mười tám tuổi, cũng có nghĩa là cô ấy đã trưởng thành, nói theo luật pháp, đã không cần người giám hộ nữa rồi.
Trở thành người có hành vi năng lực độc lập, mức độ tự do của Cố Niệm Chi càng lớn hơn.
Thượng tướng Quý chống cằm như có điều suy nghĩ, hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Thiệu Hằng, cậu thấy sao!”
Hoắc Thiệu Hằng đóng xấp tài liệu kia lại, đẩy về phía Thượng tướng Quý, cụp mắt xuống lạnh nhạt nói: “Chẳng có thế nào cả, cô ấy chỉ là người bình thường thôi, quan sát sáu năm cũng đủ rồi. Đợi cô ấy tròn mười tám tuổi thì để cho cô ấy sống như người bình thường đi.”
“Tôi cho rằng Cố Niệm Chi thực sự chỉ là người bình thường, không phải là quái nhân khoa học.” Bạch Duyệt Nhiên hài hước nói, đặt tách trà sứ xuống bàn, “Nhưng điều chúng tôi quan tâm không phải là con người cô ấy, mà là gốc gác lai lịch của cô ấy. Thượng tướng Quý, Thiếu tướng Hoắc, chắc mọi người đều chưa quên rằng, bên trong chiếc ba lô nhỏ mà cô bé khoác sau lưng lúc tới đây, có biểu đồ dữ liệu lợi hại như thế nào đấy chứ?”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì. Thượng tướng Quý khẽ gật đầu, “Chính là dựa vào biểu đồ đó, máy bay chiến đấu siêu tần Gray Shadow của chúng ta mới đạt được bước tiến triển mang tính đột phá về động cơ như thế.”
Nếu không, động cơ này vĩnh viễn là nhược điểm của máy bay chiến đấu Đế quốc.
“Đúng vậy, nói thật, căn cứ vào tin tình báo của chúng ta cho thấy, ngay cả nước Mỹ cũng đang nghiên cứu loại động cơ này.” Những lời của Bạch Duyệt Nhiên hoàn toàn là nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Vì thế nên Hoắc thiếu à, anh vẫn còn định vứt bỏ cái gánh nặng Cố Niệm Chi này sao?”
Thượng tướng Quý ngồi thẳng người trên ghế sofa, dù lớn tuổi nhưng khí thế sừng sững năm đó vẫn không giảm chút nào. Ông vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng, nói với vẻ sâu xa: “Thiệu Hằng, đây là nhiệm vụ của Quốc gia và Bộ Quốc phòng giao cho cậu. Tôi biết để một người đàn ông như cậu làm người giám hộ cho một cô bé, giống một người bảo mẫu nuôi cô bé lớn lên như thế thật không dễ dàng gì. Nhưng như Duyệt Nhiên vừa nói đó, cái mà chúng tôi để ý là gốc gác lai lịch của cô bé, chứ không phải là con người cô. Thế nên, tôi lệnh cho cậu, ngày nào cậu chưa tra được rõ ràng lai lịch gốc gác của cô bé thì ngày đó cậu không thể từ bỏ trách nhiệm của mình, cậu rõ chưa?”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Tôi sẽ không chối bỏ trách nhiệm của mình, nhưng tôi thấy, chúng ta không thể gửi gắm tất cả sự phát triển về Công nghệ kỹ thuật của quân đội Đế Quốc lên người cô bé. Tự lập tự cường, tự chủ nghiên cứu phát minh mới là con đường đúng đắn. Thứ mà Niệm Chi mang tới năm đó giúp chúng ta một ơn huệ lớn, cũng đã đủ rồi. Đương nhiên, tôi sẽ cố gắng tìm kiếm người nhà của cô bé, không phải là vì đạt được nhiều lợi ích tốt hơn, mà là để cho cô bé có thể trở về bên cạnh người nhà. Chắc mọi người sẽ không cho rằng, cô bé không có ký ức năm xưa thì sẽ không có khát vọng về tình thân đâu nhỉ?”
Bạch Duyệt Nhiên cười khanh khách lên tiếng, “Không ngờ Hoắc thiếu lạnh lùng tàn ác cũng có lúc vướng vào nhi nữ tình trường thế này đấy. Tôi sớm đã nói, Cố Niệm Chi là nhiệm vụ của các anh, là mục tiêu của các anh, không phải người thân, bạn bè của các anh. Hoắc thiếu, trạng thái tư tưởng hiện giờ của anh rất nguy hiểm, vì anh đã đặt quá nhiều tình cảm lên mục tiêu và nhiệm vụ của anh, như thế này là sai.”
“Thượng tá Bạch, không tới lượt cô phán xét hành vi của tôi đúng hay sai đâu.” Hoắc Thiệu Hằng vẫn không chút dao động, lời nói của Bạch Duyệt Nhiên hoàn toàn không thể ảnh hưởng tới anh, “Cô vừa vượt cấp đấy.”
Bị Hoắc Thiệu Hằng bắt bẻ, vẻ mặt Bạch Duyệt Nhiên có chút gượng gạo khó xử. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quả thực mình cũng nhất thời buột miệng nói chuyện không có chừng mực. Cô ấy vội đứng lên, chào điều lệnh với anh: “Thiếu tướng Hoắc! Bạch Duyệt Nhiên không nên nói bừa, xin Hoắc thiếu trách phạt!”
Thượng tướng Quý phất tay với Bạch Duyệt Nhiên: “Ngồi xuống, ngồi xuống đã. Ba người chúng ta nói chuyện thoải mái một chút, đừng quá câu nệ. Thiệu Hằng này, Duyệt Nhiên nói cũng không phải không có lý đâu. Cậu phải nhớ, cậu là Thiếu tướng của Đế quốc, từng hành động cử chỉ của cậu đều vô cùng quan trọng. Đương nhiên, tôi cũng rất yên tâm về cậu, cậu không phải là người không phân biệt nặng nhẹ.”
Bạch Duyệt Nhiên lo sợ bất an ngồi xuống, không ngừng dò xét sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng, thấp giọng nói: “… Hoắc thiếu, tôi không có ác ý gì cả, tôi chỉ thật lòng suy nghĩ cho Bộ Quốc phòng thôi. Về phía Cố Niệm Chi, anh nói cũng có lý, hơn nữa đợi sau khi cô ấy trưởng thành, cô ấy cũng sẽ tìm bạn trai rồi kết hôn, sinh con. Chỉ cần để cô ấy ở lại Đế Quốc, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.”
Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới cô ấy, đứng lên chào Thượng tướng Quý: “Thượng tướng Quý, xin hỏi còn có việc gì không ạ?”