Trong vòng một ngày, Tân Hạnh Cao đã nhập quốc tịch Mỹ, đương nhiên việc dẫn độ không thể thực hiện nữa, nhưng đồng thời vụ án Cố Niệm Chi đánh cô ta bị thương cũng chỉ có thể rút đơn kiện.
Có điều, một vụ vu khống rõ ràng như vậy, Hà Chi Sơ sẽ không để cho bọn họ dễ dàng thoát khỏi chế tài xử phạt.
Đơn từ của Cố Niệm Chi tố ngược Tân Hạnh Cao tội vu khống, cùng với tố cáo quân đội Mỹ và CIA, Trung tá Peter giả tạo bằng chứng, gây trở ngại đến sự công chính của Tư pháp trong vụ án, nhanh chóng được đưa đến Tòa án Liên bang Boston.
Cố Niệm Chi vẫn còn là trẻ vị thành niên, hơn nữa bởi vì lần trước Thẩm phán Judy có hành vi xử lý thiên vị rõ ràng, nên Hà Chi Sơ cũng tố cáo luôn bà ta với Bộ Tư pháp và Đoàn Luật sư Hoa Kỳ, đề nghị xem xét lại về trình độ thẩm phán và trình độ luật sư của bà ta.
Tình thế không mấy lạc quan, rất có thể Judy sẽ đồng thời mất đi tư cách làm Thẩm phán và giấy phép hành nghề Luật sư.
Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, rất nhiều Thẩm phán không muốn tiếp nhận đơn tố cáo ngược của Cố Niệm Chi. Cuối cùng, vị Thẩm phán nhận thụ lý vụ án là giáo viên của Hà Chi Sơ tại Trường Luật.
Có Thẩm phán giữ lập trường trung lập như thế này, vụ kiện của Cố Niệm Chi diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Tân Hạnh Cao đã nhập tịch, mặc dù pháp luật Hoa Hạ không thể kiểm soát cô ta nữa, nhưng thật khéo là pháp luật nước Mỹ lại rất thích hợp và dễ dàng cho Cố Niệm Chi kiện cô ta.
Sau một tuần, quân đội Mỹ và CIA không chống cự nổi, cử người đi thương lượng với Hà Chi Sơ. Họ đề nghị hòa giải và đưa ra mức bồi thường mười triệu đô la, với điều kiện là bên phía Hà Chi Sơ không được phản án, niêm phong vĩnh viễn những tài liệu có liên quan tới Tân Hạnh Cao.
Nhìn thấy số tiền hòa giải này, Cố Niệm Chi hít một hơi lạnh, hỏi Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà, số tiền này có đủ trả phí luật sư cho thầy không ạ?”
“Chỉ biết đến phí luật sư thôi, sao mắt em nông cạn vậy?” Hà Chi Sơ vỗ đầu cô, “Mười triệu đô thôi mà em đã thấy thỏa mãn rồi à?”
“Vậy Giáo sư Hà nghĩ bao nhiêu mới thích hợp ạ?” Cố Niệm Chi cười híp mắt rót cho Hà Chi Sơ một ly cà phê, đặt xuống trước mặt anh ta, “Toàn bộ em đều gửi thầy hết, coi như phí luật sư ạ.”
Hà Chi Sơ cười nhạo, nói: “Em hào phóng gớm nhỉ. Không, em không cần phải đưa cho tôi toàn bộ để làm phí luật sư, tôi lấy 10% trong số tiền hòa giải là được rồi.”
“Ok thôi ạ.” Cố Niệm Chi không quan tâm nhún vai một cái, “Dù sao cũng là số tiền ngoài ý muốn, có cho đi hết cũng không thành vấn đề.”
Cuối cùng Hà Chi Sơ yêu cầu mức bồi thường một trăm triệu đô la với Bộ Quốc phòng Mỹ và CIA. Nếu như họ không đồng ý, bên này sẽ tiếp tục vụ kiện, dù kiện tới tòa án tối cao anh ta cũng theo hầu.
Quân đội Mỹ và CIA lo lắng thẩm vấn càng nhiều, bí mật của bọn hắn cũng bị lộ ngày càng nhiều. Sau nhiều lần thảo luận, còn có người trong Chính phủ Mỹ thuyết phục giúp Hà Chi Sơ, cuối cùng họ đành bất đắc dĩ chấp nhận điều kiện của Hà Chi Sơ, bồi thường cho Cố Niệm Chi một trăm triệu đô la Mỹ.
Cố Niệm Chi thanh toán 10% cũng chính là mười triệu đô cho Hà Chi Sơ làm phí luật sư. Toàn bộ chín mươi triệu đô còn lại đều thành tiền riêng của cô, cô dự định sẽ tìm cơ hội chuyển về nước cất giữ.
…
Trần Liệt đợi cho đến khi đơn phản tố của Cố Niệm Chi khép lại mới về nước.
Trước khi về nước, nhân cơ hội Tổng Lãnh sự quán mở tiệc chiêu đãi du học sinh Đại học Harvard của Hoa Hạ, anh ta cũng lén lút gặp Cố Niệm Chi một lần.
Ở trước mặt người ngoài, bọn họ không có biểu hiện ra là có quen biết nhau, nhưng đến khi gặp Trần Liệt ở trong phòng Lãnh sự quán, Cố Niệm Chi không làm bộ làm tịch nữa. Cô đi đến tặng cho Trần Liệt một cái ôm thật chặt: “Anh Trần! Nhớ anh chết mất!”
Trần Liệt cũng rất xúc động, vỗ vào lưng Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, bọn anh cũng rất nhớ em. Em ở đây thế nào? Anh thấy em cứ như cá gặp nước ấy. Vị Giáo sư Hà kia cũng đối xử với em tốt lắm nhỉ?”
Cố Niệm Chi gật đầu, kéo tay Trần Liệt, lôi vào ngồi xuống ghế sofa, “Đúng là Giáo sư Hà rất tốt với em, em rất biết ơn thầy ấy.”
“Biết ơn thôi sao?” Ánh mắt tròn tròn sau chiếc kính của Trần Liệt bỗng lóe sáng, “Anh thấy anh ta đối xử với em không chỉ đơn giản là thầy giáo với sinh viên thôi đâu.”
Tuy anh ta đã cố hết sức để ẩn giấu sự cưng chiều trong sâu thẳm đáy mắt, nhưng qua con mắt sắc bén của Trần Liệt, anh ta vẫn chỉ nhìn thoáng một cái là thấy hết.
Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày, “Anh Trần này, trước kia sao em không biết anh lắm chuyện như thế này nhỉ? Chị Tử Đàn thì sao? Anh tán đổ chị ấy chưa?”
“Em đánh trống lảng cũng vô dụng thôi. Dù anh vẫn chưa tán đổ cô ấy…” Trần Liệt trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, “Con bé này biết chỉ Đông đánh Tây rồi đấy hả, anh hỏi em còn chưa trả lời đâu!”
Cố Niệm Chi chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, yếu ớt nói: “Chuyện kia, anh Trần à, em đã đồng ý với Mai Hạ Văn rồi. Nửa năm sau em về nước, nếu như anh ấy còn thích em, chúng em sẽ ở bên cạnh nhau…”