Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 216




“Dạ?” Cố Niệm Chi lập tức cảm thấy áy náy, nhỏ giọng oán trách: “Thật thế ạ? Cháu biết lúc chú đang làm nhiệm vụ thì không nghe được điện thoại, nhưng lúc trước cháu đã hỏi anh Tiểu Trạch, anh ấy nói chú vừa nhận điện thoại của anh ấy xong, thế mà cháu gọi thì không được…”

 

“Làm gì có chuyện đó.” Hoắc Thiệu Hằng quả quyết phủ nhận, “Chắc chắn là Tiểu Trạch đã không nói rõ. Hơn nữa dù chú có nghe điện thoại của cậu ta thì cũng là vì lý do công việc. Làm sao có chuyện cố ý không nghe điện thoại của cháu được chứ?”

 

“Chú sẽ không làm thế thật ạ?” Cố Niệm Chi ôm điện thoại, lén lút mỉm cười. Cảm xúc của cô thực sự rất dễ dàng bị ảnh hưởng bởi Hoắc Thiệu Hằng. Một câu nói của anh cũng có thể khiến cô vui như đi trên mây, mà cũng có thể khiến cô như rớt xuống địa ngục.

 

Cô cứ mơ hồ giãy giụa giữa thiên đường và địa ngục, vừa đau đớn lại vừa vui sướnɠ.

 

“Đương nhiên là không rồi.” Hoắc Thiệu Hằng đổi tay cầm điện thoại, cánh tay còn lại bắt đầu cởi nút quân trang, chuẩn bị đi tắm, “Nói chú nghe nào, cháu có chuyện gì? Gọi nhiều như vậy chắc là có chuyện gấp à?”.

 

“Lúc đó rất gấp, giờ thì không gấp nữa rồi ạ.” Cố Niệm Chi cẩn thận nói, “Bây giờ cháu muốn hỏi chú là không có phát hiện gì mới sao?”

 

Cô để thân trần, đứng dậy khỏi bồn tắm đầy bọt trắng. Đối diện đó là một tấm gương lớn bằng cả mặt tường. Mặt gương dính đầy hơi nước mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể thấy loáng thoáng đường nét cơ thể cô.

 

Cố Niệm Chi đưa tay gạt đi hơi nước trên gương, nhìn thấy khuôn mặt chính mình phản chiếu trong đó.

 

Hai gò má cô đỏ ửng, đôi mắt to tròn ngập nước đang nhìn thẳng vào trong gương, mái tóc dài như tảo biển đang vắt ra sau lưng.

 

Cô dùng tay lau lớp bong bóng sắp tan trên người đi, lại khom người xối thêm chút nước lên cơ thể.

 

Hoắc Thiệu Hằng mở tủ âm tường trong nhà tắm, lấy một chiếc khăn tắm mới tinh ra vắt lên vai, nói với cô: “Không có gì thì tốt. Việc bên chú đều đã xử lý xong rồi, Tiểu Trạch sẽ nói cụ thể mọi chuyện với cháu sau, có gì phải lập tức báo ngay đấy.”

 

Cố Niệm Chi vội đáp. Qua giọng điệu của anh, cô cảm giác được rằng Hoắc Thiệu Hằng sắp cúp điện thoại, trong lòng cô không nỡ chút nào. Tay cô nắm chặt điện thoại, đi hai bước trong bồn tắm, cố vắt óc nghĩ ra đề tài để nói.

 

Mải nghĩ đến nhập thần, Cố Niệm Chi bỗng trượt chân, điện thoại rơi tõm xuống bồn tắm, làm bọt nước bắn tung khắp nơi.

 

“Ui da…” Cố Niệm Chi nhỏ giọng kêu, suýt nữa thì cô cũng ngã theo rồi. Cô vội vàng vịn vào vách tường, khom người mò tay xuống bồn tắm tìm điện thoại.

 

May quá điện thoại không sao, chỉ tạm thời bị ngắt mất tín hiệu liên lạc thôi. Hóa ra tính năng chống nước của điện thoại cô cũng ghê ra phết.

 

Cố Niệm Chi vội gọi lại cho anh.

 

“Niệm Chi? Niệm Chi ơi?” Hoắc Thiệu Hằng chỉ nghe thấy một tiếng “tõm” vang lên, sau đó mất tín hiệu.

 

Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng, đang định gọi Triệu Lương Trạch xem xảy ra chuyện gì thì điện thoại lại rung lên. Là Cố Niệm Chi gọi tới.

 

Anh trượt tay mở điện thoại, nhận cuộc gọi.

 

“Sao lại ngắt điện thoại thế? Có chuyện gì à?” Hoắc Thiệu Hằng nghiêm túc hỏi, giọng trầm thấp đến chết người.

 

Cố Niệm Chi dán chiếc điện thoại đang ướt sũng vào sát tai mình mới có thể nghe thấy giọng anh, mặt cô đỏ lên đáp: “Không sao… không sao ạ! Vừa nãy cháu làm rơi điện thoại vào bồn tắm thôi…”

 

“Sao lại rơi vào bồn tắm được? Cháu đang ở đâu? Đang làm gì?”

 

“Lúc chú gọi đến cháu đang tắm, đang ngâm bồn ạ.” Cố Niệm Chi vội vàng giải thích, “… Vậy nên… trong bồn hơi trơn.”

 

“Trơn á? Cháu đang tắm ư?” Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, bỗng nhớ ra hiện tại đúng là đang buổi tối bên Mỹ, chính là thời gian tắm rửa, bèn phê bình cô: “Đang tắm mà còn nghe điện thoại? Thói quen xấu quá đấy! Điện thoại của cháu rơi xuống nước xong còn dùng được không?”

 

Cố Niệm Chi lo lắng vừa gật vừa lắc: “Dùng được dùng được ạ! Cháu cẩn thận lắm! Lúc nhận điện thoại cháu đã đứng dậy rồi, đảm bảo điện thoại không dính nước. Thật mà ạ, nếu không phải do cháu không cẩn thận thì vừa nãy cũng đã không bị rơi điện thoại xuống.”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại, im lặng một lúc mới khàn giọng hỏi: “… Thế cháu ngã có đau không?”

 

“Không ạ, cháu vịn vào tay vịn, không ngã thật.” Cố Niệm Chi nhìn điện thoại. “Có điều điện thoại bị ướt, đợi lát nữa tắm xong, cháu thay quần áo rồi sẽ đi sấy.”

 

“Vậy cháu tắm tiếp đi.” Hoắc Thiệu Hằng không thể nghe tiếp được nữa. Anh nhấn vào nút ngắt điện thoại rồi vứt nó sang giỏ đựng đồ.