Cố Niệm Chi gật mạnh đầu, vừa đi vào thang máy vừa nói, “Đã chuẩn bị xong rồi ạ, chú Hoắc, chú chờ nghe tin vui của cháu nhé!”
Hoắc Thiệu Hằng khẽ nhếch môi, “Nhớ cảm ơn Giáo sư Hà nhé, xong việc thì nhớ hỏi anh ta thu phí bao nhiêu, chú sẽ không để anh ta làm không công cho chúng ta.”
Cố Niệm Chi thoáng sững người ra một chút. Nói thật, cô thật sự không nghĩ tới việc Hà Chi Sơ giúp cô biện hộ còn muốn lấy tiền.
Hoắc Thiệu Hằng vừa nói ra, cô mới chợt hiểu, cũng chợt nhận ra mình thật đúng là còn non và xanh lắm.
Mặc dù Hà Chi Sơ đối xử tốt với cô, nhưng việc làm ăn là việc làm ăn, việc gì phải thu phí thì vẫn phải thu phí chứ.
Giờ anh ta chưa nhắc đến, chắc là chờ sau khi kết thúc phiên tòa sẽ bảo trợ lý nói với cô thôi.
Nghĩ đến người trợ lý tên Ôn Thủ Ức kia của Hà Chi Sơ, Cố Niệm Chi càng không thoải mái, chỉ hận không thể lập tức lấy tiền nện lên trên khuôn mặt tươi cười nhưng đầy nham hiểm kia của cô ta.
Nhưng mà, Hà Chi Sơ là luật sư cao cấp nhất, lại tự mình ra tòa biện hộ cho cô, tiền phí chắc chắn không thể ít được, chưa biết chừng còn là một số tiền khổng lồ ấy chứ…
Cô biết lấy đâu ra nhiều tiền như thế bây giờ?!
Cố Niệm Chi chợt phát sầu, cắn môi nói lẩm bẩm, “… Cháu có thể nói với Giáo sư Hà cho cháu trả góp được không nhỉ?”
Hoắc Thiệu Hằng thấy Cố Niệm Chi lo lắng vì tiền thế này, cuối cùng cũng không nhịn được cười, nói: “Không cần cháu phải lo, cháu ngoan một chút là được rồi.”
Nhưng để Hoắc Thiệu Hằng trả phí luật sư cho mình, thì Cố Niệm Chi càng không được tự nhiên hơn.
Mặc dù chú Hoắc có không ít tiền, nhưng cũng không thể để chú ấy tiêu pha cho mình như thế, mà lại còn là tiêu rất nhiều nữa chứ.
Nếu như bạn gái của chú Hoắc biết, bên ngoài có thể không nói gì, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ ghét mình.
Cố Niệm Chi đi vào trong thang máy, đột nhiên nhớ tới căn nhà ở khu Phong Nhã mà lúc trước Hoắc Thiệu Hằng sang tên cho cô…
À phải rồi, nếu như bán căn nhà đó đi, có lẽ cũng đủ trả phí luật sư.
Cô lập tức hớn hở hẳn lên, nói với Hoắc Thiệu Hằng trong điện thoại, “Cháu sẽ rất ngoan, sẽ không gây chuyện nữa. Phí luật sư cháu sẽ nói chuyện với Giáo sư Hà, chú Hoắc cứ yên tâm đi ạ.”
“Bao giờ vụ kiện xong xuôi hẵng nói, hiện giờ đừng làm ảnh hưởng tới cảm xúc của Luật sư Hà.” Hoắc Thiệu Hằng ung dung nói, khẽ gõ mấy cái vào điếu thuốc trên tay, làm chút tàn thuốc rơi xuống.
“Vâng, chắc chắn là thế rồi.” Cố Niệm Chi cúp điện thoại, vẻ ngọt ngào của nụ cười như muốn tràn đầy cả khoang thang máy.
Trong thang máy, Triệu Lương Trạch liếc cô một chút rồi lắc đầu, không nói thêm gì.
Thang máy đi xuống tầng dưới, hai người ra khỏi nhà trọ, trông thấy một chiếc Hummer màu vàng đang đỗ ở bãi đất trống trước cửa ra vào.
Hà Chi Sơ điều một chuyến xe đặc biệt đi đón họ đến tòa án.
Cố Niệm Chi được Triệu Lương Trạch đỡ lên xe.
Triệu Lương Trạch nheo mắt đánh giá phía trong xe một phen, cười nhướng mày với Cố Niệm Chi, “Chiếc xe này thật không đơn giản chút nào đâu nhé.”
Cố Niệm Chi sờ thân xe và cửa sổ xe, khẽ cười rồi làm khẩu hình với Triệu Lương Trạch, “Chống đạn…”
Xem ra chuyện lần trước xe bọn họ bị đâm vào đuôi cũng khiến cho Hà Chi Sơ có chút cảnh giác. Nhưng lần đó, người theo dõi kia không muốn mạng của bọn họ, chỉ muốn theo dõi bọn họ mà thôi. Người thực sự ra tay đoạt mạng là Âm Thế Hùng cơ…
Cố Niệm Chi thực sự cảm thấy Hà Chi Sơ đã nghĩ nhiều quá rồi.
Cả đoàn người đi vào cổng Tòa án thiếu niên, Hà Chi Sơ đã chờ sẵn ở đó.
Hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục lông cừu mỏng màu xám nhạt, thắt cà vạt màu xám bạc, áo sơ mi màu xanh nhạt phẳng phiu được cắt may rất ôm dáng, thật đúng là y như được thiết kế riêng cho anh ta vậy.
Cố Niệm Chi đi về phía anh ta, “Giáo sư Hà.”