Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 202




Thấy đại diện cho phía Cố Niệm Chi lại chính là bản thân Hà Chi Sơ, các phóng viên truyền thông lập tức kϊƈɦ động.

 

Bọn họ vác máy quay và các thiết bị truyền thông chạy như bay tới, chìa microphone ra trước mặt Hà Chi Sơ, “Anh Hà, xin hỏi anh định đích thân làm luật sư biện hộ sao?”

 

“Theo chúng tôi biết, sau khi ngài thắng kiện trong vụ Quốc hội nghe trộm ba năm trước, ngài chưa từng ra tòa làm luật sư biện hộ, xin hỏi lần này tại sao ngài muốn đích thân ra tòa?”

 

Hà Chi Sơ mặc một bộ âu phục màu xám khói, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết được là phẳng phiu, càng làm tôn thêm vẻ lạnh lùng khắc nghiệt của anh ta.

 

Anh ta dừng lại, nói rõ ràng trước máy quay và microphone của những phóng viên kia, “Mời các vị thu những thiết bị phỏng vấn lại, cũng ngừng tất cả những tin tức liên quan đến vụ này. Đương sự của tôi là trẻ vị thành niên, chắc các anh đều biết, hậu quả của việc làm trái với Luật bảo hộ trẻ vị thành niên là như thế nào chứ?”

 

Không thể không thừa nhận, phương diện bảo hộ trẻ vị thành niên của nước Mỹ, nghiêm hơn rất nhiều so với các nước khác.

 

Hơn nữa, mức độ chấp hành cũng cực kỳ cao.

 

Trên phương diện khác, có lẽ truyền thông còn có thể luồn lách một chút, nhưng trên phương diện trẻ vị thành niên, không có một đơn vị truyền thông nào dám xông vào khu vực nguy hiểm này.

 

Nghe xong những lời thông báo nghiêm túc của Hà Chi Sơ, vô số nhà báo lập tức biến sắc, trong nháy mắt thu lại tất cả các thiết bị quay chụp và thu âm, xóa bỏ toàn bộ bản thảo đã chuẩn bị xong.

 

Không chỉ có bản thân mình xóa bỏ, mà bọn họ còn gọi điện về trụ sở, tòa soạn và đài truyền hình, để bọn họ cũng lập tức kiểm tra lại, xóa bỏ đi những nội dung có liên quan đến vụ án này.

 

Làm xong những việc này, bọn họ đã thấy Hà Chi Sơ đi vào trong tòa án, đứng trước mặt Thẩm phán rồi.

 

“Thưa quý tòa, hôm nay tôi đại diện cho đương sự của tôi đưa ra yêu cầu thứ nhất đối với quý tòa, chính là việc Tòa án Liên bang ở Boston đã không kiểm chứng, lại tiếp thu vụ án không thuộc về phạm vi quản lý của mình.” Hà Chi Sơ lạnh lùng nói, đưa ra giấy khai sinh của Cố Niệm Chi để chứng minh, ngay cả hộ chiếu và các giấy tờ liên quan cũng nộp lên.

 

Thẩm phán xem xét một lần, trong lòng xấu hổ vô cùng, thầm mắng Trung tá Peter và quân đội không điều tra rõ ràng đã ép ông ta lập án, lại còn bắt lập tức mở phiên tòa!

 

Ông ta biết ngay mà!

 

Đối đầu với Hà Chi Sơ, thì làm gì có quả ngon mà ăn được!!!

 

Vị Thẩm phán của Tòa án Liên bang ở Boston này sắp sáu mươi tuổi, hói từ lâu rồi.

 

Dưới ánh đèn tòa án, cái đầu hói của ông ta phản chiếu ánh sáng, cũng có vẻ như đang toát mồ hôi hay là nóng chảy cả mỡ vậy.

 

Ông ta trừng mắt nhìn Hà Chi Sơ, hai tay run rẩy hồi lâu sau đó mới dùng búa gõ một cái vào bàn, lớn tiếng tuyên bố, “Yên lặng! Xét thấy bị cáo còn tuổi vị thành niên, tòa án chúng tôi không có quyền quản lý, do đó hủy bỏ bản án, bị cáo vô tội, kết thúc phiên tòa.”

 

Thẩm phán vội vàng rời đi.

 

Lần này ông ta phạm vào sai lầm lớn, chắc chắn Hà Chi Sơ sẽ không bỏ qua cho ông ta. Ông ta phải nhanh chóng đi bàn bạc với các quan chức cấp cao trong quân đội, xem xem bọn họ có thể ra mặt nói đỡ giúp ông ta hay không.

 

Ông ta đã sắp về hưu rồi, không thể chỉ vì việc này mà đến cả tiền lương hưu cũng không có được.

 

Trung tá Peter hoàn toàn không ngờ trận chiến này còn chưa đánh đã thất bại, tức giận phun miếng kẹo cao su trong miệng ra phù một cái, dính ở trên bức tường bên cạnh.

 

Ông ta đứng dậy rồi lặng yên rời đi, khi đi tới cửa, ông ta quay đầu về phía người y tá đưa Tân Hạnh Cao tới tòa án, đánh mắt ra hiệu một cái.

 

Y tá kia hiểu ý, đẩy Tân Hạnh Cao rời đi.

 

Những người đang chen chúc trong tòa án nhường ra một con đường cho bọn họ, giữ im lặng nhìn bọn họ rời đi.

 

Hà Chi Sơ lạnh lùng nhìn theo bóng lưng bọn họ. Chờ đến lúc Trung tá Peter nhìn về phía này, anh ta cũng cười nhìn lại, hai tay đút trong túi quần, không hề lùi bước.

 

Trung tá Peter nhếch miệng cười khẩy rồi quay người rời đi.

 

Hà Chi Sơ hiểu rõ, chuyện này vẫn chưa xong.

 

Quả nhiên không quá hai ngày sau, lại một tờ giấy triệu tập được gửi tới nhà trọ của Cố Niệm Chi, lần này là người giám hộ của cô phải ký nhận, vì cô còn tuổi vị thành niên.

 

Tòa án khởi tố cô đổi thành Tòa án thiếu niên Liên Bang ở Boston, tòa án này chuyên để xử lý những vụ án hình sự của trẻ em từ mười đến mười tám tuổi, nhưng không công khai thẩm tra và xử lý, cũng không cần bồi thẩm đoàn, hoàn toàn dựa vào sự phán quyết của Thẩm phán. Còn Thẩm phán nhất định phải có được chứng cứ xác thực không thể nghi ngờ mới có thể định tội.