“Ôi chao! Vậy thì nghiêm trọng thật rồi. Bé con sống ảo mà giờ còn chẳng buồn lên mạng thì anh tin là em đói thật rồi.” Âm Thế Hùng mỉa mai cô một câu, cầm cái muôi quơ về phía cô, đuổi cô ra khỏi phòng bếp.
Cố Niệm Chi trở lại gian phòng của mình không bao lâu đã nghe thấy tiếng Âm Thế Hùng nói cháo đã xong, còn có hai món ăn thanh đạm đi kèm là khoai tây sợi ngâm dấm và salad rau trộn nữa.
Cô ăn vô cùng vui vẻ, ăn ba bát cháo, quét sạch hết cả thức ăn kèm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Niệm Chi đeo ba lô lên lưng đi tới phòng làm việc của Hà Chi Sơ ở Trường Luật.
Âm Thế Hùng cùng cô đi xuống tầng, định lái xe đưa cô đi.
Hai người đi tới bãi đỗ xe chưa được mấy bước thì Âm Thế Hùng bỗng kéo tay Cố Niệm Chi, nói cực nhanh bên tai cô, “… Có người theo dõi chúng ta.”
Cố Niệm Chi không biến sắc, lẳng lặng cụp mắt xuống cười một tiếng rồi lên xe cùng Âm Thế Hùng như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi lên xe, hai người cũng không nói gì, Âm Thế Hùng lấy trang bị chống nghe trộm ra quét bên trong xe, phát hiện quả nhiên chiếc xe này đã bị người ta gắn thiết bị nghe trộm.
Nếu như Âm Thế Hùng không phải là người chuyên làm mấy chuyện này mà chỉ là người bình thường thì tuyệt đối sẽ không phát hiện ra được.
Cố Niệm Chi mím chặt môi, không ho he tiếng nào, yên lặng cùng Âm Thế Hùng tới Trường Luật.
Âm Thế Hùng nháy mắt vài cái ra hiệu với cô rồi nói, “Hôm nay em lên lớp xong nhớ về sớm chút nhé. Xe này cần phải thay dầu rồi, anh đón em về xong đi thay dầu.”
Cố Niệm Chi hiểu ý khẽ gật đầu, rầu rĩ nói, “Còn phải đi học sao, em hoàn toàn không còn chút tâm trạng nào để đi học ấy.”
Sau đó hai người không nói gì thêm nữa, đi thẳng về phía con đường nhỏ trong sân trường Đại học Harvard.
Âm Thế Hùng nhìn qua kính chiếu hậu thấy một chiếc xe Honda Accord màu xám bạc đang giữ vững tốc độ đi theo bọn họ. Anh ta cười hì hì nói với Cố Niệm Chi, “Sắp tới rồi, em chuẩn bị xuống xe đi.” Sau đó làm một động tác “giữ chặt vào” với cô.
Cố Niệm Chi vội vươn tay giữ chặt lấy tay nắm trên trần xe.
Bọn họ đang ở trên một đoạn đường dốc.
Lúc này Âm Thế Hùng đột ngột đạp mạnh chân ga, lao nhanh về phía trước.
Chiếc xe con màu xám bạc đang theo dõi phía sau bọn họ thấy thế cũng lao vun vút theo.
Ngay khi chiếc xe con kia xuất hiện lần nữa trong kính chiếu hậu, Âm Thế Hùng đạp mạnh chân phanh một cái.
Kít! Xoẹttttt! Rầm!
Người lái chiếc xe con phía sau bọn họ không ngờ là xe phía trước dừng lại nhanh như vậy.
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng, đã nghe rầm một tiếng, xe của hắn đâm vào đuôi chiếc SUV đằng trước.
Đã đâm vào đuôi xe người ta, vậy thì cũng chỉ có thể xuống xe trao đổi số điện thoại công ty bảo hiểm, chờ công ty bảo hiểm tới giải quyết.
Nhưng mà người trong xe Honda còn chưa kịp xuống xe, đột nhiên phát hiện xe mình lại bắt đầu chuyển động.
Không chỉ là đang chuyển động, mà còn đang không ngừng di chuyển về phía sau nữa!
Người này lập tức ngây người ra.
Chuyện gì đã xảy ra?
Hắn đâm vào đuôi xe đằng trước, sao lại không ngừng trượt về sau?!
Thực ra cũng không phải là trượt về sau, mà là Âm Thế Hùng âm thầm giẫm lên chân ga, đang không ngừng lùi xe…
Mặc dù chiếc SUV này của anh ta là đồ second-hand, nhưng chắc chắn hơn chiếc Honda Accord của kẻ theo dõi kia nhiều.
Không những anh ta bị đâm vào đuôi xe vẫn không sao, mà còn có thể “ép lùi” từng bước một nữa!
“A a a!” Cố Niệm Chi kêu ầm lên theo, “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Những sinh viên đang đi trên đường mòn ven rừng, thấy cảnh tượng này đều nhao nhao tránh né. Người đi xe đạp, lái ô tô, đi bộ hay dùng ván trượt đều thi nhau chạy tránh đi.