Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 186




Chỉ xem qua nội dung giấy triệu tập, cô đã phát hiện được ra mấy chỗ sơ hở.

 

Dĩ nhiên nếu đối phương muốn dùng cái này để tố cáo cô cũng không phải là không thể, có điều, tốt nhất là bọn họ nên biến việc Tân Hạnh Cao bị ngốc thành sự thật, nếu không thì, Cố Niệm Chi cô không phải là người dễ bắt nạt…

 

Hai mắt Cố Niệm Chi hơi nheo lại, nét mặt vừa bình thản vừa trầm ngâm, trông lại có vài phần tương tự Hoắc Thiệu Hằng.

 

“Có chuyện gì thế?” Âm Thế Hùng bước từ phòng ngủ ra hỏi.

 

Anh ta nghe thấy ngoài cửa có người tìm Cố Niệm Chi, nói là người tới đưa thư. Nhìn qua mắt mèo thấy đúng là người thường đến nhà trọ này đưa thư, anh ta mới gọi Cố Niệm Chi ra nhận thư.

 

Nhưng thấy Cố Niệm Chi đứng ngoài cửa rất lâu không vào, anh ta lại cảm thấy có gì đó không bình thường.

 

“Không có chuyện gì đâu ạ.” Cố Niệm Chi bỏ lại giấy triệu tập vào phong bì, đặt vào tay Âm Thế Hùng, mặt thản nhiên nói: “Là giấy triệu tập của tòa án gửi tới. Tân Hạnh Cao tố cáo em.” Nói xong, cô đi thẳng vào phòng, đóng cạch cửa lại.

 

Cô dựa lưng vào cửa phòng, lặng im rất lâu.

 

Tuy khi nãy cô tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, nhưng trong lòng không tránh có chút lo lắng, sợ hãi.

 

Bây giờ rõ ràng Tân Hạnh Cao và thế lực đằng sau cô ta sẽ không chịu tha cho cô.

 

Cố Niệm Chi ôm lấy hai vai, cuộn tròn người ngồi xuống mép cửa.

 

Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, rọi xuống phía trước cách nơi cô đang ngồi không xa.

 

Cô lặng lẽ ngắm ánh sáng hoàng hôn biến ảo ở trước mặt, cuối cùng dần dần biến mất, cả căn phòng tối đen.

 



 

Nhận bức thư từ tay Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng mở ra xem, phát hiện quả thật là giấy triệu tập của tòa án Mỹ, lập tức quay người về phòng, gọi video cho Triệu Lương Trạch.

 

“Đại Hùng, có chuyện gì thế? Bây giờ mới năm giờ sáng thôi đấy, tốt nhất là tên nhóc nhà cậu nên có việc thật sự cấp bách, không thì cậu không xong với tôi đâu!”

 

Âm Thế Hùng cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Hoắc thiếu đâu? Hoắc thiếu có ở đó không? Tôi có việc rất quan trọng cần nói với anh ấy.”

 

Triệu Lương Trạch dụi mắt, nhìn anh ta, “Có việc gì đấy? Nếu thật sự quan trọng, tôi sẽ đi gọi Hoắc thiếu sang đây giúp cậu.”

 

“…Là Niệm Chi, con bé bị… tố cáo, nói con bé đánh Tân Hạnh Cao đến trọng thương, phải chịu trách nhiệm hình sự.”

 

Ý là muốn cô phải ngồi tù.

 

Triệu Lương Trạch lập tức bật dậy, “Cậu đợi chút, tôi đi tìm Hoắc thiếu tới cho cậu.”

 

Ba mươi giây sau, video được kết nối đến phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng.

 

“Đại Hùng, xảy ra chuyện gì?” Khuôn mặt anh tuấn chết người của Hoắc Thiệu Hằng xuất hiện trên video, giọng nói trầm ổn có lực, âm thanh trầm ấm lại mang theo vẻ gợi cảm khiến người khác mê mẩn.

 

Âm Thế Hùng hít sâu một hơi, nói với Hoắc Thiệu Hằng về chuyện giấy triệu tập, còn nói: “Tôi vừa quét hình, gửi cho Tiểu Trạch rồi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, “Sao lại là họ Tân nữa thế? Bên phía Hà Chi Sơ vẫn chưa dẹp yên được cô ta sao?”

 

Âm Thế Hùng lắc đầu, “Tôi không rõ. Mấy hôm nay vốn không có vấn đề gì, Mai Hạ Văn còn tới Mỹ thăm Niệm Chi…”

 

“Mai Hạ Văn đi rồi à?” Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt hỏi, “Còn việc gì mà tôi không biết không?”

 

Âm Thế Hùng suy nghĩ, liền kể toàn bộ việc Mai Hạ Văn đến Mỹ mấy ngày trước, “… Là thế này, Giáo sư Hà đưa Mai Hạ Văn và Niệm Chi đi tham quan Viện đại học Harvard, rồi đưa cô bé đến bệnh viện tái khám. Sau đó, Niệm Chi và Mai Hạ Văn đến Boston chơi vài ngày. Hôm nay vừa đưa cậu ta ra sân bay, khi về đến nhà thì nhận được giấy triệu tập của tòa án, nên tôi liền báo cho hai người biết.”

 

Hoắc Thiệu Hằng cầm chuột trong tay, mở mấy tài liệu trên máy vi tính, cũng xem tấm ảnh gốc của giấy triệu tập vừa được Triệu Lương Trạch gửi qua.

 

Anh lặng lẽ xem xong mới nói: “Niệm Chi đâu?”

 

“Vừa về phòng rồi.” Âm Thế Hùng ngó đầu ra nhìn sang cửa phòng của Cố Niệm Chi, “… Đóng cửa rồi.”