“Không ai gây rắc rối cho em ấy cả, là em ấy tự chuốc rắc rối vào người!” Âm Thế Hùng bực bội đi tới đi lui dưới bóng cây, nói một mạch về việc hôm nay Cố Niệm Chi đánh bóng mềm cuối cùng biến thành đánh nhau tập thể, và việc Tân Hạnh Cao bị đánh cho bị thương phải nằm viện.
Triệu Lương Trạch “A” “Ô” một hồi lâu, miệng không khép lại được.
Sau một lúc anh ta mới lẩm bẩm: “Tiểu Niệm Chi ơi là Tiểu Niệm Chi, xem ra em vẫn dũng mãnh không kém gì năm đó…”
“Cậu nói cái gì thế?” Âm Thế Hùng nhíu lông mày, “Sao tôi nghe không hiểu?”
“Cậu quên thời điểm Niệm Chi vừa tới rồi à?” Triệu Lương Trạch bình tĩnh nói, “Gặp người khác là em ấy vừa đánh vừa cào, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng lực đánh không hề nhỏ, chỉ khi nào gặp Hoắc thiếu em ấy mới có thể bình tĩnh trở lại được.”
Triệu Lương Trạch vừa nói xong, Âm Thế Hùng cũng bắt đầu nhớ ra. Có điều, anh ta gãi đầu, buồn bực nói: “Tôi thấy có vẻ không giống nhau đâu. Niệm Chi của hôm nay, ai dà, tôi cũng không nói rõ được. Thật ra tính tình của em ấy luôn rất tốt, không biết vì sao mà hôm nay em ấy như ăn phải thuốc súng ấy, động tí là nổ tung luôn.”
Đột nhiên Triệu Lương Trạch chợt nhớ ra hôm nay Cố Niệm Chi ở bên kia bất ngờ tắt cuộc gọi video. Anh ta bật cười nói: “Ôi, tôi nghĩ có lẽ là tôi biết vì sao rồi.”
“Cậu biết ư?”
“Ừm, nhất định là do cuộc gọi video hôm nay đột nhiên bị gián đoạn làm em ấy không vui. Không nhìn thấy Hoắc thiếu nên em ấy phát cáu chứ sao.” Triệu Lương Trạch cười hề hề nói, “Tôi đi tìm Hoắc thiếu nói một tiếng.”
Âm Thế Hùng ở bên này vừa tắt điện thoại, đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao Lamborghini vô cùng phong cách lao như gió về phía phòng bảo vệ rồi dừng lại.
Cửa xe Lamborghini mở ra, mặt Hà Chi Sơ lạnh như băng bước ra ngoài.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ caro màu xanh da trời nhạt được cắt may rất vừa người, quần thợ săn màu đen. Vạt áo sơ mi được sơ vin phía bên trong thắt lưng, vẻ nho nhã đan xen với vẻ hoang dã, nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng hài hòa.
Âm Thế Hùng cất điện thoại đi, đang định đi theo xem thế nào, vừa quay đầu lại thì trông thấy mấy chiếc Mercedes lục tục lái tới. Từ trong xe, có mấy người đàn ông da trắng cao lớn mặc comple đi giày da, tay cầm cặp công văn bước ra, vừa nhìn đã biết là những luật sư tài giỏi.
Âm Thế Hùng liền dừng lại.
Những người này hẳn là trợ thủ mà Hà Chi Sơ đưa tới.
Thấy Hà Chi Sơ khua chiêng gõ trống một cách hoành tráng để giúp đỡ Cố Niệm Chi như vậy, Âm Thế Hùng vui thì có vui, nhưng trong lòng anh ta cũng vẫn thầm lo lắng bất an.
Bọn họ đều là người trưởng thành, đều biết trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, tốt đến mức cho không như thế.
Có điều, Hà Chi Sơ là Giáo sư của Cố Niệm Chi, bảo vệ em ấy vào thời khắc quan trọng thì nghe cũng có vẻ chấp nhận được.
Âm Thế Hùng nheo mắt lại, quyết định tiếp tục quan sát thử xem thế nào, anh ta không muốn đưa ra kết luận sai, làm trò cười cho người khác.
…
Hà Chi Sơ đút hai tay trong túi quần, gương mặt tuấn tú mang theo khí chất mâu thuẫn rất khó đoán sa sầm xuống. Anh ta đi đến chỗ tiếp đón của phòng bảo vệ, lạnh lùng nói: “Cố Niệm Chi đâu? Tôi là giáo viên hướng dẫn của em ấy, đến để đưa em ấy về.”
Nữ bảo vệ người da đen béo mập ngồi phía sau bàn tiếp đón, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Xin lỗi, nhưng không thể bảo lãnh cho Cố Niệm Chi được.”
“Bảo lãnh à? Ai nói tôi muốn bảo lãnh?” Giọng nói của Hà Chi Sơ trở nên lạnh lùng hơn, anh ta gõ vào máy tính của nữ bảo vệ kia: “Lập tức thả cô ấy ra, nếu không tôi sẽ kiện cô tội giam giữ người trái phép, nửa đời còn lại cô ngồi trong tù mà chơi dò mìn nhé.”
“Ồ? Không phải anh nói không bảo lãnh sao? Sao bây giờ lại muốn tôi thả cô ấy ra? Chậc chậc…” Nữ bảo vệ người da đen béo mập kia ngạo mạn ngẩng đầu lên, quan sát Hà Chi Sơ.
Giáo sư của Viện đại học Harvard nhiều như vậy, nữ bảo vệ da đen hầu như không nhận ra ai cả. Cô ta cũng không cần nhận ra họ, bởi vì công việc của bọn họ không liên quan gì đến công việc của cô ta.
Hà Chi Sơ càng nhíu chặt mày hơn, anh ta nói: “Đúng là không thể nói chuyện được với người thiếu hiểu biết về pháp luật. Cô không phải là người của đồn cảnh sát, cho nên không có tư cách nhắc đến hai chữ bảo lãnh đâu. Tôi nói lại lần nữa, thả Cố Niệm Chi ra. Nếu không cô tìm người đến đồn cảnh sát mà bảo lãnh cho chính mình đi.” Hà Chi Sơ nói xong liền cầm điện thoại di động lên định báo cảnh sát.
Lúc này nữ bảo vệ người da đen béo mập kia mới hiểu chuyện, cô ta sợ hãi đứng phắt ngay dậy, run rẩy chỉ sang phía hành lang bên cạnh, “Cô ấy… Cô ấy… Cô ấy ở bên kia… Phòng thứ ba…”
Hà Chi Sơ lập tức quay người đi về phía hành lang bên kia.