Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 160




Triệu Lương Trạch hiểu rõ Hoắc Thiệu Hằng đang cảnh cáo anh không được kéo Cố Niệm Chi vào chuyện này, trong lòng anh ta không khỏi cười khổ, cảm giác không khác nào mình chiếm mất công lao của Cố Niệm Chi vậy, cực kỳ có lỗi với cô.

 

Nhưng anh ta cũng không thể phớt lờ mệnh lệnh của Hoắc Thiệu Hằng được, hơn nữa anh ta cũng biết, kéo Cố Niệm Chi vào chuyện này quả thật không có lợi gì cho cô ấy cả.

 

Triệu Lương Trạch vội vàng đứng nghiêm chào điều lệnh với bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng đang quay người rời đi kia, “Thủ trưởng đi thong thả!”

 

Từ đầu đến cuối, Hoắc Thiệu Hằng không hề nhìn về phía Cố Yên Nhiên đang đứng ở một bên khác.

 

Cố Yên Nhiên cũng không cảm thấy mình bị đối xử lạnh nhạt. Ngược lại, cô ta còn có vẻ rất hứng thú, đứng một bên, chăm chú nghe bọn họ nói chuyện.

 

Có lẽ bọn họ đang nói về việc công, nên cô nghe cũng không hiểu rõ lắm, nhưng cô cũng có thể nhìn ra được vị phát ngôn viên Bạch kia vừa nhìn thấy “thư ký Triệu” cao to đẹp trai là mặt đã đỏ rần lên. Mặc dù mắt cô ta nhìn về mặt sàn cách một mét phía trước, nhưng khóe mắt hoàn toàn dán chặt vào người thư ký Triệu.

 

Có điều, không biết do thư ký Triệu là hoa đã có chủ rồi, hay anh ta không hiểu ý, hoặc là hoàn toàn không nhìn lọt mắt phát ngôn viên Bạch này, mà thần thái của anh ta rất chính trực tự nhiên, nho nhã lễ độ, không thể nhìn ra được một chút tâm tư nào của anh ta.

 

Nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng quay người một mình đi ra khu vực nghỉ ngơi nhỏ đặt phía sau một hàng chậu hoa màu xanh biếc ở góc phòng khách để ngồi, Cố Yên Nhiên cũng đi theo.

 

“Thiếu tướng Hoắc, tôi rất vui vì anh có thể đến dự bữa tiệc rượu này. Phó Giám đốc Từ đúng là nói lời giữ lời.” Cố Yên Nhiên cười, ngồi bắt chéo chân đối diện với anh, giơ ly rượu lên muốn chạm cốc với Hoắc Thiệu Hằng: “Cheers.”

 

Một tay Hoắc Thiệu Hằng khoác lên thành ghế sofa, một tay đung đưa ly rượu trong tay, đôi chân dài bắt chéo của anh như chiếm cứ toàn bộ không gian của khu vực nghỉ ngơi này.

 

“Cô Cố, tôi muốn nhắc nhở cô một câu, bản chất của từ thiện là giúp đỡ người khác, chứ không phải áp chế người khác.” Nói xong, anh đặt ly rượu xuống, đứng lên, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.

 

Phó Giám đốc Từ từ bên cạnh nhảy ra, cười nói: “Cô Cố, cô xem, Hoắc thiếu đã đến rồi đúng không?”

 

Cố Yên Nhiên không nhịn được cười, gật đầu nói: “Đương nhiên, tôi nói lời là giữ lời.”

 

Đương nhiên là anh ấy đã tới, còn nói với cô ta một câu cơ mà…

 

Cố Yên Nhiên mỉa mai nghĩ, cô ta cũng không thể yêu cầu Hoắc Thiệu Hằng phải giống với những người đàn ông khác, thấy cô ta là quỳ gối hôn chân được, đúng không?

 

Loại nhu nhược như thế thì có gì thú vị đâu?

 

Nếu gia sản và tập đoàn thương nghiệp khổng lồ của cô ta cần một thế lực mạnh làm hậu thuẫn, chắc chắn cô ta sẽ lựa chọn con sư tử có lực công kϊƈɦ và bướng bỉnh khó thuần, chứ không phải con chó chỉ biết vẫy đuôi sủa gâu gâu.

 



 

Cố Niệm Chi nằm thẳng tắp trên giường, trong đầu tràn ngập hình ảnh Hoắc Thiệu Hằng nghiêng đầu mỉm cười lúc nãy.

 

Mắt cô cay xè, nhưng vẫn ép mình phải mở to mắt, ngửa đầu lên, như vậy nước mắt sẽ không chảy ra.

 

Không biết sau bao nhiêu lâu, tiếng chuông điện thoại di động của cô bỗng vang lên.

 

Lúc đầu Cố Niệm Chi không muốn nghe, nhưng tiếng chuông kia cứ vang lên mãi không thôi, đáng ghét thật.

 

Cô nắm lấy điện thoại, đang định tắt máy, thì lại nhìn thấy người gọi đến là Triệu Toàn.

 

Là “nam thần” của Trường Kỹ thuật Điện tử kia…

 

Cố Niệm Chi nghĩ một chút, rồi vẫn trượt nhận điện thoại, “Nam thần Triệu à?”

 

Triệu Toàn ở đầu bên kia cười “Phì” một tiếng, nói: “Niệm Chi em đừng đùa nữa, có việc nghiêm túc tìm em đây.”

 

“Chuyện gì vậy ạ?” Bây giờ Cố Niệm Chi đã rất thân thiết với Hội Sinh viên Đế Quốc Hoa Hạ rồi.

 

Sau khi xảy ra sự việc của Tân Hạnh Cao, Hội Sinh viên Đế quốc Hoa Hạ đã đưa ra sự khiển trách nghiêm khắc nhất, đương nhiên Cố Niệm Chi cũng đã góp công sức không nhỏ trong bản tuyên bố phân rõ giới hạn với Tân Hạnh Cao.

 

Hiện giờ Tân Hạnh Cao đang được nước Mỹ bảo hộ, bọn họ chỉ là sinh viên, việc họ có thể làm cũng chỉ là tỏ rõ lập trường của mình thôi.

 

“Là như thế này, hôm nay bọn anh có một trận đấu bóng mềm* nữ với Hội Sinh viên Ấn Độ, nhưng hiện nay Tân Hạnh Cao không còn ở đội của chúng ta nữa, cô ta đã tham gia vào đội Ấn Độ rồi. Bọn anh còn thiếu một người, em có biết chơi bóng mềm không? Có thể bổ sung vào chỗ trống của cô ta không?”

 

* Bóng mềm: Một môn thể thao phát triển từ môn bóng chày.