Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 158




Lúc Bạch Sảng đến tiệc rượu, cô ta chỉ mặc một bộ váy âu phục màu xám nhạt đơn giản rất vừa người, được may bởi thợ may lão luyện ở Đế Đô, thậm chí có thể so sánh với quần áo đặt may của các hãng quốc tế nổi tiếng.

 

Các nữ chính trị gia của nước khác đến dự Đại hội đều nhận ra Bạch Sảng.

 

Cô gái này đã nói những điều rất thông minh, khôn khéo trong Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế. Cô Bạch Sảng, Phát ngôn viên tân nhiệm của Bộ Ngoại giao Đế Quốc Hoa Hạ thành danh sau một trận chiến, đã trở thành tấm gương tiêu biểu của vô số phụ nữ tuyên truyền và đấu tranh cho chủ nghĩa nữ quyền trên toàn thế giới.

 

Bạch Sảng nâng một ly champagne, trò chuyện vui vẻ với những nữ chính trị gia này, vô cùng hào phóng cởi mở.

 

Tiệc rượu được tổ chức tại đại sảnh lầu hai của Trung thuyệti nghị.

 

Hai người Hoắc Thiệu Hằng với Triệu Lương Trạch đứng trên ban công kéo dài ra ngoài của đại sảnh tầng hai, không có hứng thú nghe những người phụ nữ kia đang líu ríu nói chuyện.

 

Hoắc Thiệu Hằng không mặc quân phục, mà mặc trên người một bộ âu phục thường ngày màu đen đầy khí chất. Trước ngực anh không cài khuy áo, lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng làm từ sợi bông Ai Cập ở bên trong. Ống tay áo được xắn lên, chiếc quần dài cùng màu phẳng phiu, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, dựa lưng vào lan can trên ban công yên lặng đến xuất thần.

 

Triệu Lương Trạch cũng mặc một bộ âu phục thường ngày màu lam nhạt, quần dài màu trắng, áo thun màu trắng, nhìn có vẻ tùy ý hơn Hoắc Thiệu Hằng, khiến cho dung mạo tuấn tú của anh ta càng phóng khoáng rung động lòng người hơn.

 

Anh ta cũng kẹp một điếu thuốc, vừa hút vừa cúi đầu chơi điện thoại.

 

“Anh Tiểu Trạch, anh đang làm gì vậy?” Bên Cố Niệm Chi đã hơn bảy giờ sáng, cô vừa mới rời giường đi chạy bộ, trở về liền trượt mở điện thoại, phát hiện Triệu Lương Trạch gửi cho cô một tin nhắn, hỏi cô dạo này thế nào.

 

Cố Niệm Chi lập tức vui vẻ nhắn tin nói chuyện phiếm với Triệu Lương Trạch.

 

Nhận được tin nhắn trả lời của Cố Niệm Chi, Triệu Lương Trạch cũng bất ngờ nhìn đồng hồ trên cổ tay mình.

 

Dựa theo chênh lệch múi giờ, ở bên Cố Niệm Chi bây giờ mới hơn bảy giờ, hơn nữa hôm nay bên đó còn là thứ Bảy.

 

Cuối tuần mà dậy sớm thế?

 

Triệu Lương Trạch trả lời cô: “Anh đang ở tiệc rượu.” Nói xong, anh ta nhìn Hoắc Thiệu Hằng đang dựa lan can yên lặng hút thuốc, lại thêm một câu: “Hoắc thiếu cũng ở đây đấy.”

 

Cố Niệm Chi lập tức cảm thấy hứng thú, quấn lấy Triệu Lương Trạch đòi xem “hiện trường trực tiếp”.

 

Triệu Lương Trạch không khỏi bật cười chế nhạo, anh ta đáp: “Có gì đáng xem chứ? Một đám phụ nữ líu ríu giống như mấy trăm con vịt ấy.”

 

“Thôi đi, anh Tiểu Trạch, anh mà nói chuyện như thế này, cẩn thận những người kia liều mạng với anh đấy.” Cố Niệm Chi không ngừng xin xỏ anh ta, “Hơn nữa em cũng có muốn xem mấy người phụ nữ kia đâu, anh cho em xem chú Hoắc là được rồi.”

 

Triệu Lương Trạch đang muốn từ chối thì nhìn thấy Phó Bộ trưởng Nghiêm của Bộ Ngoại giao đi ra, kéo Hoắc Thiệu Hằng nói: “Này này, cậu Hoắc, bên kia có người đang tìm cậu đấy, mau qua đó đi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng bị Thủ trưởng tối cao của Bộ Quốc phòng Đế Quốc Hoa Hạ buộc phải tới tham gia tiệc rượu lần này.

 

Anh là quân nhân, đừng nói tới tham gia tiệc rượu, cho dù bắt anh đi khiêu vũ… Ừm, chỉ cần là nhiệm vụ quân sự, anh cũng sẽ đi.

 

Vì thắng lợi, việc gì tàn nhẫn anh cũng làm được, cũng không phải là lần đầu tiên không từ thủ đoạn nào.

 

Thế nhưng, muốn anh bày khuôn mặt tươi cười đi giao thiệp lại là chuyện hoàn toàn không thể.

 

Mặt anh không chút biểu cảm đi theo Phó Bộ trưởng Nghiêm vào đại sảnh của tiệc rượu, xuyên qua từng nhóm người đang đứng vòng lại trò chuyện với nhau, đi vào một góc của đại sảnh.

 

Bạch Sảng xoay người, mỉm cười với Hoắc Thiệu Hằng, “Thủ trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu: “Thư ký Bạch.”

 

Phó Bộ trưởng Nghiêm tươi cười nói: “Không còn là thư ký Bạch nữa rồi. Hiện giờ Bạch Sảng là Phát ngôn viên trẻ tuổi nhất của Bộ Ngoại giao chúng tôi đấy, tiền đồ thênh thang, hậu sinh khả úy!”

 

“Chúc mừng.” Hoắc Thiệu Hằng lại gật đầu.

 

Tâm trạng của Bạch Sảng rất kϊƈɦ động, vội nói: “Thủ trưởng đừng nói như vậy, lần này tôi cũng phải cảm ơn Thủ trưởng nhiều, còn có thư ký Triệu của ngài nữa kia.”

 

Hoắc Thiệu Hằng ném điếu thuốc vào thùng rác nơi góc tường, đưa tay lấy một ly rượu đỏ từ khay của một nhân viên phục vụ đi qua, ra hiệu với Bạch Sảng: “Cheers.”