Sau khi Hà Chi Sơ đi rồi, Âm Thế Hùng chui ra khỏi căn phòng của mình, sờ cằm hỏi: “Giáo sư Hà đều tốt với sinh viên như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Cố Niệm Chi tặng anh ta một cái lườm cháy mặt, “Phải là một sinh viên vừa có thành tích tốt, vừa thông minh lại đáng yêu như em đây này, thì mới có thể được các Giáo sư nhìn bằng con mắt khác chứ.”
“Xí! Sao mà em giống Tiểu Trạch thế, cũng học được cách dát vàng trên mặt mình rồi cơ đấy.” Âm Thế Hùng không tin, làm bộ muốn gõ đầu cô, “Còn không đi tắm rửa đi? Mấy ngày nay nghỉ ngơi khỏe vào. Anh đi xem bên Hoắc thiếu thế nào đã.”
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã đi theo đoàn đại biểu Đế Quốc Hoa Hạ về nước rồi, vì bọn họ bị CIA của Mỹ theo dõi chặt quá, nên chưa từng liên lạc với Âm Thế Hùng và Cố Niệm Chi.
…
Giữa tháng Bảy, Đại hội trao giải Phụ nữ xuất sắc thế giới được tổ chức đúng kỳ hạn tại thành phố C của Đế Quốc Hoa Hạ.
Phó Giám đốc Từ của Sở Mật vụ bố trí tỉ mỉ các biện pháp an ninh, đảm bảo không có bất kỳ người nào hay sự việc gì có thể đe dọa tới sự an toàn của các đại biểu tham dự hội nghị.
Hội nghị quốc tế lần này được tổ chức ở Trung thuyệti nghị lớn nhất thành phố C.
Phó Giám đốc Từ mặc vest đen, mang theo nhân viên của Sở Mật vụ làm công tác kiểm tra cuối cùng trong đại sảnh của Trung thuyệti nghị.
“Ông Từ, cô Cố của chúng tôi muốn mời ông qua một chuyến.” Một người đàn ông cao lớn, tóc đen mắt xanh đi tới, tao nhã lễ phép cúi người nói với Phó Giám đốc Từ.
Phó Giám đốc Từ ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi trong bộ váy màu trắng trân châu đang nắm vào tay vịn của cầu thang cuốn chậm rãi đi xuống.
Dáng vẻ của cô ta rất thanh nhã, tóc dài đen nhánh mượt mà xõa xuống sau lưng, xinh đẹp uyển chuyển, nhìn lần đầu tiên thì có vẻ không đáng chú ý, nhưng nhìn thêm lần nữa lại là một mỹ nhân khiến cho người ta không thể rời mắt.
“Tôi cũng đang muốn tìm cô Cố đây.” Phó Giám đốc Từ thở dài một hơi.
Người phụ nữ đang từ trên thang cuốn đi xuống chính là Cố Yên Nhiên, nữ đại gia Hoa kiều ở Barbados.
Mặc dù mới hai mươi tư tuổi, nhưng cô ta cũng đã là đại gia nắm trong tay hàng tỷ đô la rồi.
“Cô Cố, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Phó Giám đốc Từ lịch lãm đưa tay ra, muốn bắt tay Cố Yên Nhiên.
Cố Yên Nhiên chỉ khẽ đụng vào tay ông ta, nói bằng ngôn ngữ của Đế quốc Hoa Hạ rất tròn vành rõ chữ: “Ông Từ, hân hạnh được gặp ông.”
“Mời đi bên này.” Phó Giám đốc Từ nghiêng người sang, mời cô ta đến một phòng họp nhỏ ở Trung thuyệti nghị để nói chuyện.
Cố Yên Nhiên cũng có lời muốn nói với Phó Giám đốc Từ, mỉm cười đi theo ông ta.
Sau khi hai người đến phòng họp ngồi xuống, Phó Giám đốc Từ lập tức nói thẳng ra: “Cô Cố, chắc hẳn cô cũng đã biết, yêu cầu của cô chúng tôi đã làm rồi. Bây giờ có phải cô nên thực hiện lời hứa của mình không?”
Cố Yên Nhiên cười rất đoan trang dịu dàng, “Đương nhiên rồi. Nhưng mà…” Cô ta nhìn Phó Giám đốc Từ, “Thứ này rất quan trọng, tôi có thể đưa cho ông, nhưng ông phải đồng ý với tôi một điều kiện.”
“Còn có điều kiện sao?” Sắc mặt của Phó Giám đốc Từ rất khó coi, ông ta nheo mắt lại, cầm tẩu thuốc đưa lên miệng rít một hơi, “Ban đầu cô nói thế nào nhỉ? Chẳng lẽ là vì không phải giấy trắng mực đen, nên bây giờ cô có thể tùy ý đổi ý sao?”
“Ông Từ, tôi không đổi ý.” Cố Yên Nhiên khẽ vuốt tay, cười nhẹ nhàng nói, “Thứ này quan trọng đến mức nào, chắc không cần tôi phải nói nhiều đâu nhỉ.”
“Còn phải nói sao? Nếu không thì sao tôi có thể nhận lời giúp cô giải quyết phiền phức lớn như vậy được chứ?!” Phó Giám đốc Từ cảm thấy không phải mình đang hút thuốc, mà hoàn toàn là hút ngọn lửa, sự thịnh nộ cuộn lên từng cơn.
“Ông Từ đừng nóng giận, tôi không có ý này.” Cố Yên Nhiên cảm thấy Phó Giám đốc Từ đã hiểu nhầm rồi, vội vàng giải thích: “Tôi biết mọi người phí rất nhiều công sức mới giúp tôi giải quyết những người này. Tôi thật sự cảm kϊƈɦ vô cùng. Lần này tôi tới đây, thứ nhất là muốn giao mấy thứ này cho ông.” Cô ta lấy túi Hermes Kelly đựng số liệu bản vẽ đang đặt ở dưới chân lên, “Thứ hai, là tôi muốn đích thân cảm ơn người đã giúp tôi diệt trừ tai họa này thôi.”
Phó Giám đốc Từ thở dài một hơi, lấy tẩu thuốc đang ngậm trong miệng ra, cười nói: “Đây là việc bọn họ phải làm, cô Cố không cần khách sáo.”
“Đây không phải là vấn đề khách sáo hay không.” Cố Yên Nhiên thở dài, một tay khẽ vuốt ve chiếc khăn lụa Hermes đang khoác trên cổ mình, “Đúng là các ông đã giúp tôi, nhưng tôi cũng tặng các ông thứ quan trọng này miễn phí rồi mà. Chắc đối với các ông, thỏa mãn cái nguyện vọng nho nhỏ này của tôi cũng đâu có gì quá đáng đâu nhỉ? Mặc dù mọi người đều làm kinh doanh, nhưng tình cảm qua lại giữa con người càng quan trọng hơn. Tôi không phải người thấy lợi quên nghĩa, trong mắt chỉ có mỗi tiền. Tôi chỉ muốn đích thân cảm ơn những anh hùng đã cứu mạng tôi lần này một chút thôi mà.”