Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 153




Khi bọn họ hạ cánh ở sân bay thủ đô Đế Quốc lúc nửa đêm, phát hiện có rất nhiều người thuộc mọi tầng lớp đã đến đón ở sân bay.

 

Bạch Sảng xem như là người chủ trì nổi bật nhất hội nghị lần này, thu hoạch được vô số fan hâm mộ.

 

“Bạch Sảng! Bạch Sảng! Bạch Sảng!”

 

“Sảng Sảng! Chúng tôi yêu cô!”

 

Độ nổi tiếng của cô trong giới trẻ dần lên cao.

 

Một câu “Lỗi của tôi sao” thực sự rất lanh trí của cô trong Đại hội đã nhanh chóng trở thành câu cửa miệng của thanh niên Đế Quốc Hoa Hạ.

 

Trên mạng suy diễn ra vô số đoạn văn ngắn của “Lỗi của tôi sao”, tiếng tăm Bạch Sảng bỗng nổi như cồn.

 

Ôm bó hoa tươi mà các fan tặng ở lối ra của sân bay đi ra ngoài, Bạch Sảng nhìn xung quanh, muốn tìm xem thư ký Triệu và Thủ trưởng đang ở đâu.

 

Cô ta biết công lao lần này của mình, hoàn toàn là dựa vào một câu giải vây của thư ký Triệu mới đảo ngược được tình thế.

 

Thế nhưng, cô ta nhìn Đông nhìn Tây hết nửa ngày cũng không nhìn thấy hình dáng của bọn họ, chỉ có từng nhóm fan hò hét tên cô ta xông tới, giơ quyển sổ lên để xin chữ ký của cô ta thôi.

 

Phó Bộ trưởng Nghiêm của Bộ Ngoại giao cười ha hả nói: “Đừng tìm nữa, bọn họ đã đi rồi.” Nói xong, ông ta nháy mắt mấy cái với cô ta, rồi lên xe chuyên dụng của Bộ Ngoại giao đi mất.

 

Bạch Sảng có chút tiếc nuối, ôm bó hoa ly trắng lớn đứng ở sảnh sân bay, trên khuôn mặt vẫn mang nụ cười tiêu chuẩn đặc thù của nhà ngoại giao, thờ ơ nhìn lướt một vòng.

 

Cô ta không nhìn thấy bóng dáng cao lớn trầm ổn của Thủ trưởng, cũng không trông thấy nét mặt tươi cười tuấn tú của thư ký Triệu đâu.

 

Đôi mắt cô ta rũ xuống, giấu đi sự thất vọng và nóng ruột trong ánh mắt, cô ta cúi đầu xoay người đi trong vòng vây của cảnh sát, lên chuyến xe chuyên dụng khác của Bộ Ngoại giao, rời khỏi sân bay.

 



 

Sau khi kết thúc Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế, cả người Cố Niệm Chi như mệt lả, nằm trong nhà ngủ trọn hai ngày mới lại sức.

 

Âm Thế Hùng biết cô thực sự bỏ ra khá nhiều công sức, vừa khâm phục lại vừa đau lòng, cố tình gọi cho Hà Chi Sơ để xin nghỉ giúp cô.

 

“Lại xin nghỉ? Bệnh thật sao?” Nhận được điện thoại của Âm Thế Hùng, trong giọng nói nhẹ nhàng của Hà Chi Sơ lộ rõ vẻ không vui.

 

“Đương nhiên là thật, tôi còn cần phải nói dối cho con bé sao?” Âm Thế Hùng cũng không vui, “Con bé vẫn còn đang sốt, nếu buổi chiều mà không hạ sốt, tôi sẽ phải đưa con bé đến bệnh viện.”

 

Hà Chi Sơ ngẫm nghĩ một lúc, “Ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại, không nói được, cũng chẳng nói không.

 

Một mình ngồi trong phòng làm việc, trong hộp thư còn có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng ánh mắt của anh ta cứ không ngừng liếc nhìn bàn sách nhỏ xinh xắn ở dưới góc tường trước mặt.

 

Trước kia, Cố Niệm Chi ngồi ở đó, ôm chiếc laptop nhỏ của mình tập trung tinh thần vào học tập và công việc…

 

Hà Chi Sơ thu tầm mắt lại, quay về trước máy tính của mình, chăm chú bắt đầu công việc.

 

Mãi cho đến khi sắc trời bên ngoài dần tối, anh ta mới tắt máy tính, ngửa cả người ra sau lưng ghế dựa, từ từ nhắm hai mắt lại, khẽ day mi tâm của mình.

 

Hà Chi Sơ không thấy đói chút nào, nhưng nghĩ đến chuyện Cố Niệm Chi đang bệnh, anh ta liền lái xe đến một nhà hàng Hoa kiều mà anh ta cảm thấy không đến nỗi nào, đóng gói mấy hộp cháo phù hợp với bệnh nhân, rồi phóng xe tới nhà trọ của Cố Niệm Chi.

 

“Giáo sư Hà?” Nhìn thấy Hà Chi Sơ tới từ ô mắt mèo trên cửa, Âm Thế Hùng rất ngạc nhiên kéo cửa ra, “Sao anh lại tới đây? Mời anh vào! Mời anh vào!”

 

Hà Chi Sơ đưa cái hộp lớn mà anh ta xách đến cho Âm Thế Hùng, “Mấy món cháo loãng với thức ăn nhẹ, anh xem xem Niệm Chi có ăn được không.”

 

“Ồ…” Âm Thế Hùng vội đón lấy chiếc hộp, quay người để trong phòng bếp, sau đó lại mời Hà Chi Sơ ngồi xuống, “Giáo sư Hà, anh uống trà hay cà phê?”

 

“Nước lọc là được rồi.” Hà Chi Sơ ngồi trên ghế sofa dài trong phòng khách với phong thái tao nhã, ánh mắt lướt qua mấy cuốn tạp chí đặt ở trên bàn cà phê trước ghế sofa.

 

Âm Thế Hùng lấy cho anh ta một bình nước khoáng chưa mở nắp, cầm thêm một chiếc cốc đặt trước mặt anh ta, “Mời anh.” Sau đó mới nói: “Tôi đi xem xem Niệm Chi đã tỉnh chưa.”

 

Ban đầu Hà Chi Sơ muốn đi theo xem thế nào, nhưng thấy dáng vẻ vô cùng cảnh giác của Âm Thế Hùng, anh ta lại nhịn xuống, khẽ gật đầu nói, “Không cần gọi cô ấy dậy đâu.”