Chương 16: Tìm hiểu ngọn nguồn (4)
Cố Niệm Chi đã hôn mê ngày thứ hai rồi.
“Đỡ sốt chưa?” Hoắc Thiệu Hằng đứng ở cửa một lát nhưng vẫn không vào, móc gói thuốc lá từ trong túi quần ra, rút một điếu ngậm lên môi. Sau đó anh châm lửa, rít vào một hơi và nhả khói, “Ngày mai có thể tỉnh không?”
“Anh sốt ruột sao? Đau lòng à?” Trần Liệt trêu ghẹo Hoắc Thiệu Hằng một câu, sau đó phẩy tay muốn xua mùi thuốc lá trước mặt.
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, một tay đút trong túi quần, tay còn lại cầm điếu thuốc, híp mắt nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, bóng lưng cao ngất vững chãi đứng im bất động.
Chẳng hiểu sao, Trần Liệt lại nhìn ra được sự khát máu từ bóng lưng của anh.
Anh ta giật mình, vội nói: “Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột, anh ăn cơm tối rồi hãy hút thuốc.”
“Tôi không sốt ruột.” Hoắc Thiệu Hằng gẩy tàn thuốc, “Nếu Niệm Chi còn chưa hạ sốt thì có cần đưa đến bệnh viện không?”
“Bệnh viện? Có tôi ở đây mà còn muốn đưa đến bệnh viện? Tôi ở đâu là bệnh viện tốt nhất ở đấy!” Trần Liệt chỉ thiếu hếch mũi lên trời phun khói mà thôi.
“Vậy tại sao cô ấy còn sốt chưa tỉnh?” Anh Hoắc dùng một chiêu chí mạng.
Bác sĩ Trần đo ván!
…
Lúc này, trong nhà họ Phùng ở khu biệt thự Đức Hinh thành phố C đang hỗn loạn gà bay chó sủa.
Bố của Phùng Nghi Hỷ là Phùng Quốc Đống đọc tin tức bùng nổ trên mạng, tức giận đến mức suýt tái phát bệnh tim, gầm lên với vợ mình là Hồ Xảo Trân: “Bà nhìn chuyện tốt cháu bà làm kìa! Con gái tôi luôn ngoan ngoãn thông minh, sao có thể dùng những thứ bẩn thỉu đó?”
Hồ Xảo Trân khóc sưng hai mắt, vừa lo lắng con gái xảy ra chuyện, vừa lo lắng cháu trai là kẻ đầu sỏ. Bà ta lớn tiếng phân bua: “Cháu tôi cũng bị người ta hãm hại! Thằng bé và Nghi Hỷ đều là người bị hại!”
“Nó là người bị hại?” Phùng Quốc Đống tức giận đỏ mặt, chỉ tay ra cửa, hét lớn: “Nó hít thứ đó không phải ngày một ngày hai, lần trước tôi tận mắt nhìn thấy một lần, hôm nay bà lại nói với tôi là nó bị hãm hại? Là nó hãm hại con gái tôi! Là cả nhà nó hãm hại con gái tôi!”
“Phùng Quốc Đống, ông còn có lương tâm không vậy? Làm sao gia đình em trai tôi lại hãm hại Nghi Hỷ được? Vợ chồng em trai tôi đối xử với Nghi Hỷ còn hơn cả con gái ruột, ông khinh thường nhà mẹ đẻ của tôi như vậy cơ à?” Hồ Xảo Trân vô cùng bao che khuyết điểm, vừa nghe chồng mình chỉ trích nhà mẹ đẻ đã lập tức nhảy dựng lên.
Phùng Nghi Sân ở bên cạnh nhíu mày, thật sự nghe không nổi nữa, đành lên tiếng cắt ngang trận cãi vã, “Bố mẹ, bây giờ không phải lúc chỉ trích lẫn nhau, chúng ta phải mau chóng tìm luật sư Nghiêm bảo lãnh em gái và em họ, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
Lúc này, Phùng Quốc Đống và Hồ Xảo Trân mới ngừng tranh cãi, nhưng vẫn không cam lòng lườm đối phương một cái, sau đó mới quay đầu nhìn Phùng Nghi Sân: “Nghi Sân, con mau tìm luật sư Nghiêm, dẫn cậu ta đến đồn cảnh sát bảo lãnh em gái và em họ con.”
Phùng Nghi Sân lắc đầu, “Mẹ, mẹ dẫn mợ và luật sư Nghiêm đến đồn cảnh sát đi, con còn có chuyện thương lượng với bố.”
“Có chuyện gì quan trọng hơn cả em gái và em họ con hả? Rốt cuộc con có biết đang xảy ra chuyện gì không?” Hồ Xảo Trân cực kỳ bất mãn, chỉ vào mặt Phùng Nghi Sân quát to.
Phùng Nghi Sân nhắm hai mắt lại, đưa điện thoại đang cầm trong tay ra, trầm giọng nói: “Đương nhiên là có chuyện quan trọng hơn rồi, mọi người tự xem đi.”
Phùng Quốc Đống và Hồ Xảo Trân tiến đến nhìn màn hình điện thoại trên tay Phùng Nghi Sân.
Trên diễn đàn lớn nhất của Đế Quốc xuất hiện một bài viết vô cùng hot với tiêu đề “Nói một chút về bạn học của tôi – Phùng Nghi Hỷ, nữ sinh viên năm tư khoa Luật đại học C”. Bài viết không chỉ viết rõ ràng tên tuổi thân phận của Phùng Nghi Hỷ, đồng thời lột trần gia thế của cô ta, mà còn đưa cả tin tức không bao lâu nữa công ty nội thất Phong Đình của nhà họ Phùng sẽ lên sàn chứng khoán!
Tin tức vừa được đăng lên, người nhắm vào chuyện này ngày càng nhiều, thậm chí ngay cả đối thủ cạnh tranh của công ty bọn họ cũng bắt đầu hành động. Bọn họ mua các tài khoản ảo, cố hết sức đánh đòn phủ đầu, đẩy một án hình sự trở thành sự kiện có liên quan đến thị trường chứng khoán thành phố.
Hơn nữa, đã có người đăng bài viết bôi nhọ chuyện công ty nội thất Phong Đình lên sàn.
Sắc mặt Hồ Xảo Trân trắng bệch.
Bà ta giật điện thoại trong tay Phùng Nghi Sân, run rẩy tức giận mắng: “Một đám xằng bậy! Nói hươu nói vượn! Sau chúng mày sẽ phải chịu báo ứng!”
Phùng Quốc Đống sốt ruột đi qua đi lại, “Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”
Nếu để ảnh hưởng đến chuyện công ty nội thất Phong Đình lên sàn thì bọn họ phải gánh chịu tổn thất rất lớn!
“Bố, bố ở lại đây với con, con quen biết vài người bạn, bọn họ có qua lại với công ty tài khoản ảo, chúng ta bỏ tiền ra thuê công ty tài khoản ảo rửa oan chuyện này. Còn nữa, cho trang web qiandu một ít tiền, để bọn họ chặn các loại tìm kiếm liên quan đến chuyện này, không cho hiện lên nữa là được.”
Phùng Nghi Sân từng có nghiên cứu về internet nên quen biết một vài người chuyên làm ăn kiếm sống trên mạng. Cô ta cũng là sinh viên khoa Luật đại học C. Hơn nữa, cô ta còn là nghiên cứu sinh vừa tốt nghiệp thạc sĩ khoa Luật năm nay.
Công ty gia đình xảy ra vấn đề, chuyện này còn quan trọng hơn cả thanh danh của Phùng Nghi Hỷ.
Lúc này, cả nhà họ Phùng không cãi nhau nữa, mà nhanh chóng bàn bạc cách xử lý vấn đề.
Hồ Xảo Trân dẫn luật sư Nghiêm và em dâu đến đồn cảnh sát bảo lãnh người.
Phùng Quốc Đống và Phùng Nghi Sân ở nhà liên lạc với công ty tài khoản ảo khắp nơi, đồng thời liên lạc với phòng kế hoạch qiandu chặn các từ ngữ tìm kiếm mấu chốt.
Có điều, Phùng Quốc Đống và Phùng Nghi Sân gọi điện thoại hết một lượt, nhưng không một công ty tài khoản ảo nào chịu nhận việc của họ. Còn về công cụ tìm kiếm qiandu, tuy đã đồng ý ra tay trong việc chặn từ ngữ tìm kiếm mấu chốt, nhưng lại hét mức giá trên trời.
“Năm mươi triệu? Sao cậu không đi chết luôn đi?” Phùng Quốc Đống ném điện thoại, ôm đầu ngồi sofa, suýt chút nữa bật khóc.
…
Đêm nay, ở thành phố C có rất nhiều người không ngủ, Hoắc Thiệu Hằng cũng vậy.
Trời vừa hửng sáng, anh kéo rèm cửa sổ thư phòng ra, phát hiện bên ngoài mưa rơi tí tách.
Mưa xuân quý như dầu.*
*Ngạn ngữ Trung Quốc: Vì tiết xuân ở miền Bắc thường khô hanh ít mưa nên hễ có mưa xuân, người dân đều vô cùng quý trọng.
Cuối mùa xuân đầu mùa hè luôn là mùa đẹp nhất ở thành phố C, thế nhưng anh không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp này.
Hôm nay đã là ngày thứ ba.
“Trần Liệt, Niệm Chi tỉnh chưa?” Hoắc Thiệu Hằng vừa lau tóc vừa hỏi.
Trần Liệt cầm hòm thuốc đi ra từ phòng ngủ, bất đắc dĩ lắc đầu, “Còn đang sốt, tôi đã gọi điện thoại cho bác sĩ Diệp tới truyền dịch cho cô ấy rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì nữa, vẻ kiên cường bình tĩnh trên mặt càng thêm vững vàng.
Anh luôn là như vậy, càng gặp chuyện khó giải quyết lại càng bình tĩnh hơn.
Rất nhiều người nói anh có phong độ đại tướng, cho nên đa số đều thoải mái tiếp nhận chuyện anh thăng chức thiếu tướng khi còn rất trẻ.
Bởi vì anh dùng chính máu tươi và mạng sống của mình để đổi được cấp bậc thiếu tướng.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống ăn sáng, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Lương Trạch, nói: “Dời kế hoạch lên trước một ngày.”
Một tiếng sau, Hoắc Thiệu Hằng đeo kính râm ngồi vào chiếc Chrysler màu bạc trắng.
Chiếc xe này giá cả tầm trung, nếu lái nó đến gần công ty nội thất Phong Đình sẽ không quá nổi bật, vì xung quanh đều là dòng xe ấy.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi ghế sau, lẳng lặng nhìn tòa cao ốc ba mươi tầng ở đối diện.
Công ty nội thất Phong Đình chiếm từ tầng một đến tầng năm. Đúng là quy mô công ty không nhỏ, nhưng với ngành trang trí nội thất mà nói, dùng hẳn năm tầng lầu thì quá phách lối rồi.
Triệu Lương Trạch ngồi ghế trước, giới thiệu qua về tình hình của công ty nội thất Phong Đình do anh ta điều tra được cho Hoắc Thiệu Hằng nghe, “Công ty này thành lập hơn ba mươi năm, nhưng quy mô vẫn rất nhỏ. Hai năm qua, bởi vì muốn rửa tiền thông qua sàn giao dịch, bọn họ đã vay mượn ngân hàng với quy mô lớn để giữ mặt mũi công ty…”
Triệu Lương Trạch còn chưa nói xong, một chiếc xe Van chợt dừng trước tòa cao ốc đối diện, vài người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát màu trắng và đồng phục bảo vệ bước xuống, đi vào trong cao ốc.
Vẻ mặt Hoắc Thiệu Hằng vẫn như thường, anh nghiêng người dựa ghế, ánh mắt thâm thúy lẳng lặng quan sát tình huống đối diện.