Lúc anh ta về đến nhà thì trời cũng đã chập tối.
Cố Niệm Chi đã về nhà từ lâu, đang đợi anh ta về cùng ăn tối.
“Anh Đại Hùng, em mua pizza đấy, anh mau tới đây ăn đi!” Cố Niệm Chi không biết nấu ăn, cô chưa từng học nấu ăn, và đương nhiên cũng không cần phải học nấu ăn.
Lúc trước ở Cục tác chiến đặc biệt cùng Hoắc Thiệu Hằng thì có nhà ăn và lính công vụ chuyên đảm nhận việc nấu nướng. Về sau khi cô lên đại học thì cũng có vô vàn các quán ăn trong khu gần trường hoặc căn tin trong trường.
Bản thân cô cố lắm thì cũng chỉ nấu được gói mì, cho thêm hai quả trứng, đại khái cũng coi như là đã biết nấu ăn rồi.
Nhìn chiếc pizza bít tết bò Philadelphia trắng xóa kia, Âm Thế Hùng không có chút cảm giác ngon miệng nào.
Anh ta đặt ba lô xuống, đi vào phòng tắm rửa mặt, lau tay, rồi đi ra nói với Cố Niệm Chi: “Đừng ăn mấy thứ đồ đó nữa, vừa không ngon lại dễ béo. Nào, để anh Đại Hùng đây thể hiện chút tài nghệ cho em thấy sự đa tài của anh.”
Cố Niệm Chi vỗ tay hưởng ứng: “Tốt quá, tốt quá! Anh Đại Hùng có cần tạp dề không? Em được bạn cùng phòng tặng hai cái tạp dề đẹp lắm!”
“Em lấy ra đây đi.” Âm Thế Hùng thể hiện như một siêu đầu bếp, mở tủ lạnh lấy thịt bò ra rã đông.
Trong tủ lạnh không có nhiều rau xanh, nên anh ta dùng ớt chuông để xào với thịt bò, trộn đều đậu phụ sợi, dưa chuột sợi và trứng chiên thái sợi làm món nộm, lại xào thêm một đĩa khoai tây sợi với giấm, và súp trứng rong biển tôm thịt.
Ngửi thấy mùi thức ăn, Cố Niệm Chi thèm chảy nước miếng, cứ chạy qua chạy lại bên cạnh Âm Thế Hùng để giúp việc lặt vặt.
Cô nghe anh ta chỉ đạo, dọn bát đĩa lên bàn, mở một chai champagne, chúc mừng lần đầu nấu ăn trong căn nhà mới của họ.
Âm Thế Hùng chỉ tốn mất ba mươi phút đã nấu nướng xong xuôi.
Lúc ngồi vào bàn ăn, anh ta cảm thán: “Thật ra anh làm cũng chỉ bình thường thôi, tài nấu nướng Hoắc thiếu mới là xuất chúng, múa chảo như thần…”
“Điều này còn cần anh nói sao?!” Cố Niệm Chi vừa gắp một miếng thịt bò đưa lên miệng, nghe thấy Âm Thế Hùng nhắc tới đồ chú Hoắc nấu, thì sợi tơ thương nhớ vốn chôn sâu trong lòng không thể nói cùng ai ấy bỗng chốc được kéo ra, khiến cô suýt bị mắc nghẹn. Mặt cô đỏ tía tai, ho không ngớt, không nói được gì.
Âm Thế Hùng vội vàng chạy qua vỗ mạnh vào lưng cô, mới khiến miếng thịt bò đáng chết kia bật ra ngoài.
Cố Niệm Chi cầm ly nước uống, vừa lắp bắp hỏi: “Anh Đại Hùng, anh nói chuyện gì không nói, tự dưng lại đi nhắc đến đồ chú Hoắc nấu, anh không muốn chừa cho em đường sống sao?!”
“Sao anh lại không chừa đường sống cho em chứ? Anh chỉ nói mỗi chuyện Hoắc thiếu giỏi nấu nướng thôi mà?” Âm Thế Hùng chỉ làu bàu chứ không nói quá rõ ràng.
Vì bọn họ thường xuyên phải làm nhiệm vụ ở bên ngoài, thậm chí ở nơi rừng thiêng nước độc của nước ngoài, nên việc biết nấu nướng nhập gia tùy tục đã trở thành kỹ năng sinh tồn cần có.
Quân nhân của Cục tác chiến đặc biệt, ai ai cũng đa tài đa nghệ, nên việc nấu nướng đối với họ cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Cố Niệm Chi bĩu môi nói: “… Em ít khi được ăn cơm chú Hoắc nấu lắm.”
Cũng chính là năm đầu tiên ở cùng chú Hoắc ấy, chú Hoắc đã từng nấu cơm vài lần để dỗ dành cô thôi.
Âm Thế Hùng buồn cười xới một bát cơm, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhỏ đang phụng phịu giận dỗi của cô, “Em có đi làm nhiệm vụ với bọn anh đâu, vì sao ngày nào cũng phải nấu cơm cho em ăn chứ? Em nghĩ mà xem, lúc bọn anh không đi làm nhiệm vụ ấy, có ai mà nấu cơm ở nhà không?”
Phần lớn thời gian họ đều ăn ở nhà ăn, còn hiếm lắm Hoắc Thiệu Hằng mới đích thân xuống bếp nấu nướng.
“Cũng đúng.” Cố Niệm Chi trầm tư gật đầu, “Xem ra nếu không phải là tình huống cấp thiết, thì mấy người các anh đều cố mà lười nhác nhỉ.”
“Ấy, sao có thể nói vậy được? Làm sao có thể nói là cố mà lười nhác chứ?” Âm Thế Hùng phì mũi một cái như tức giận, “Đây gọi là dùng mọi cách bảo toàn lực lượng, không hy sinh và lãng phí sức lực vào những việc không cần thiết. Việc nấu nướng cũng như vậy. Toàn mấy ông lớn thế này mà đi nấu cơm thì mất giá biết bao, đúng không? Cho nên dù biết nấu ăn thì cũng sẽ không ngày ngày nấu cơm cho em đâu, em đừng có mơ đi…”
Cố Niệm Chi lườm anh ta một cái, rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn, “Vậy những món này thì sao?”
“… Vì anh thật sự không thể ăn nổi đồ Mỹ, cũng thèm món ăn Hoa Hạ nữa.” Âm Thế Hùng ra vẻ đắc chí, “Anh còn nướng cả chuột đồng nữa này, em muốn ăn không?”
“Cái gì cơ? Buồn nôn quá đi! Lúc ăn cơm anh đừng có nhắc tới mấy thứ đó được không.” Cố Niệm Chi vội vàng nói sang chủ đề khác, không còn hỏi về việc nấu nướng của bọn họ nữa.
Âm Thế Hùng kɧօáϊ chí cười thầm, nhưng nghĩ đến nửa năm tới này, chưa biết chừng anh lại phải trở thành ma ma chuyên lo cơm nước cho Cố Niệm Chi thì tự nhiên trong lòng lại cảm thấy hơi ấm ức.