Âm Thế Hùng không hề khách khí vỗ vào đầu cô: “… Tắm rửa rồi đi ngủ đi, mới mấy cái tuổi đầu, em quen biết được bao nhiêu người hả? Dám cược với anh à, lần sau anh sẽ khiến em thua mất nửa năm tiền sinh hoạt cho coi.”
“Em biết rồi.” Cố Niệm Chi vội vàng né tránh: “Em đi tắm đây, chúc anh Đại Hùng ngủ ngon!”
Căn phòng trọ này của họ có hai phòng ngủ nên mỗi người đều có phòng ngủ riêng, hơn nữa còn nằm hai phía bên cạnh phòng khách, ở chung vô cùng thuận tiện.
…
Hà Chi Sơ lái xe về nhà, đã thấy Ôn Thủ Ức đang đứng sẵn ngoài cửa.
Nhà của Hà Chi Sơ là một căn biệt thự độc lập, trông như một tòa thành vậy. Trước cửa nhà có hai trụ đá cẩm thạch màu trắng, nhìn vô cùng khí phách, nguy nga.
“Tốt nhất là cô hãy đưa ra một lý do thích đáng, nếu không, tôi sẽ lập tức tống cô về quê.” Hà Chi Sơ không thèm nhìn cô ta, đi thẳng lên cầu thang, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
Hôm nay Ôn Thủ Ức đã nổi cáu một lần, hiệu quả sau đó tốt hơn so với tưởng tượng của cô ta nhiều.
Thực ra cô ta đã nguôi giận từ sau khi rời khỏi nhà hàng rồi.
Chẳng qua cô ta không thích bộ dạng đắc ý của Cố Niệm Chi, thực sự càng nhìn càng thấy gợi đòn.
“Giáo sư Hà, tôi thật sự có lý do cho chuyện này. Hơn nữa tôi cũng định hôm nay sẽ nói với anh rồi, kể cả cô ta không nói, thì tôi cũng sẽ nói thôi.” Ôn Thủ Ức bước từng bước đi theo anh ta.
Hà Chi Sơ cởi áo khoác, tiện tay ném sang một bên.
Ôn Thủ Ức nhanh nhẹn đỡ lấy chiếc áo khoác, treo vào tủ quần áo.
Khi cô ta đi vào phòng khách đã thấy Hà Chi Sơ đang ngồi ngay ngắn trên chiếc sofa nhung đỏ. Dung mạo tuấn tú của anh ta như được sắc đỏ ấy tôn lên thêm vạn phần.
Trái tim Ôn Thủ Ức đập thình thịch, cô ta chậm rãi bước tới, đứng ở một chỗ cách Hà Chi Sơ không quá xa, hai tay nắm lại, dùng thái độ kính cẩn nói: “Giáo sư Hà, là thế này ạ, mặc dù Niệm Chi chưa tròn mười tám tuổi, nhưng cô ta cũng đã hơn mười bảy rồi, nửa năm nữa sẽ tròn mười tám. Vậy mà, người giám hộ của cô ta lại là một người đàn ông đứng tuổi, anh không lo sao…?”
Đuôi mắt Hà Chi Sơ hơi giật giật, đôi mắt còn ngà ngà men say dời lên khuôn mặt Ôn Thủ Ức, “Ý cô là, cô sợ người giám hộ của Niệm Chi sẽ gây rối cô ấy ư?”
Nếu là lý do này thì không hẳn là không thể chấp nhận.
Tuy nhiên, anh ta không thích người khác nhìn ra tâm sự, suy nghĩ của mình.
Hà Chi Sơ cụp mắt xuống, chìa tay ra lắc lắc: “Không được, lý do này không ổn. Nếu cô lo lắng về vấn đề này thì cô có thể thuê hai phòng riêng rồi bảo họ ở tách ra, cần gì phải mất công lắp camera trong phòng như thế chứ?”
“Giáo sư Hà, là do tôi suy nghĩ không thấu đáo, sau này sẽ không bao giờ mắc lại lỗi như vậy nữa!” Trong lòng Ôn Thủ Ức căng lên, càng ngày càng mơ hồ, không hiểu Hà Chi Sơ đang nghĩ gì.
Hà Chi Sơ đứng lên từ ghế sofa, dáng người thẳng tắp như cây tùng, hai tay chắp sau lưng nói: “Lỗi sai của cô quá lớn, về nghỉ ngơi hai tháng đi, đợi khi nào tới kỳ họp Quốc hội hẵng quay lại.”
Cuối cùng cũng vẫn đuổi cô ta đi…
Ôn Thủ Ức không thể tiếp tục duy trì nụ cười khổ trên khuôn mặt nữa.
Cô ta vẫn định xin tha thứ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Hà Chi Sơ, cô ta lại không thể thốt ra nổi một lời cầu xin.
Nói gì thì nói, cô ta cũng không thể mặt dày bằng Cố Niệm Chi được…
Kỹ thuật trở mặt của con bé mồ côi ấy quả thật không tầm thường, người thường không phải đối thủ của cô ta.
Giỏi bợ đỡ nịnh nọt như thế, lại còn không có khí tiết gì cả, chắc chắn là do cuộc sống quá thảm thương, không làm vậy thì không thể tiếp tục tồn tại đây mà.
Ôn Thủ Ức có chút ác ý nghĩ, nhưng rồi lại nhanh chóng khắc chế suy nghĩ của bản thân.
Cô ta không thể như vậy, Hà Chi Sơ không thích người nham hiểm…
“Vâng, thưa Giáo sư Hà, vậy tôi sẽ về thăm ba mẹ”. Ôn Thủ Ức thận trọng nhìn Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ xoay người lên lầu, không tiếp lời cô ta.
Ôn Thủ Ức ngơ ngác nhìn lên cầu thang vắng vẻ, nghĩ tới cái nhà kia của mình, không nhịn được mà tự ôm lấy cánh tay.