Âm Thế Hùng đang nhai kẹo cao su, tươi cười gật đầu với Hoàng sư huynh, “Hoàng sư huynh, sau này nhờ bảo bọc Niệm Chi của chúng ta nhiều hơn nhé, con bé còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, nếu như có đắc tội gì với anh thì mong anh đừng nóng giận. Anh cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp anh dạy dỗ con bé.” Nói xong, còn giả vờ nhìn Cố Niệm Chi một cách uy nghiêm.
Cố Niệm Chi bật cười cúi đầu xuống, dáng vẻ chẳng hề sợ hãi chút nào.
Ba người cười cười nói nói tiến vào thang máy của căn hộ.
Ôn Thủ Ức cho bọn họ ở căn hộ trên tầng năm, hai căn ở đầu và cuối hành lang.
Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng đẩy hành lý vào, khá hài lòng với diện tích của căn hộ này.
Mặc dù chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng tổng diện tích căn hộ tầm một trăm năm mươi mét vuông, rất rộng rãi.
Đặt hành lý xuống xong, chuyện đầu tiên Âm Thế Hùng làm chính là lấy thiết bị chống tia hồng ngoại ra, đi một lượt quanh toàn bộ căn hộ từ trong ra ngoài, không bỏ qua bất kỳ một xó xỉnh nào, bao gồm cả tủ quần áo âm tường, tủ âm tường trong phòng tắm và mọi ngóc ngách dưới giường.
Thật không ngờ, anh ta tìm ra được ít nhất là năm chiếc camera ẩn.
“Không thể ở đây được.” Âm Thế Hùng cầm búa đập vỡ từng cái camera kia, “Em đi tìm quản lý chung cư, bảo họ đổi cho chúng ta một phòng khác.”
Cố Niệm Chi vội vàng vâng dạ, đi một mình xuống chỗ quản lý ở tầng dưới yêu cầu đổi phòng.
Lúc đầu, quản lý chung cư ở Mỹ không bằng lòng lắm, cho đến lúc Cố Niệm Chi đưa hai chiếc camera bị đập nát đặt ở trên bàn cô ta, nói bằng tiếng Anh: “Đây là thứ mà chúng tôi vừa tìm thấy ở trong phòng đã đặt. Dựa vào cái này, tôi có thể kiện khiến cho chung cư của các cô phá sản.”
Sắc mặt của quản lý chung cư chợt biến đổi, lập tức đứng lên nói: “Tôi có thể đảm bảo, chỗ chúng tôi tuyệt đối chưa bao giờ có thứ như thế này, chỉ sợ người khác vu oan hãm hại.”
“Có phải vu oan hãm hại hay không thì tôi không biết, nếu cô muốn dàn xếp một cách ổn thỏa, được thôi, trước tiên đổi cho tôi một phòng khác đã. Tôi tự chọn.” Cố Niệm Chi vô cùng cương quyết nói.
Người Mỹ chính là như thế, có lý thì nhất định không được nhượng bộ.
Bạn khách sáo, người ta sẽ tưởng bạn sợ, càng không coi bạn ra gì.
Miễn là không cãi nhau ầm ĩ là được.
Giọng của Cố Niệm Chi nhẹ nhàng, chỉ dùng thái độ và ngữ khí rất quả quyết thôi.
Quản lý chung cư đó chớp mắt liền biến thành một người dân thành thị nhiệt tình, đích thân dẫn Cố Niệm Chi đi chọn phỏng.
Vì tòa nhà chung cư này nằm sát với Viện đại học Harvard nên hầu hết thời gian đều có người ở hết rồi.
Bây giờ có phòng trống là vì đang trong kỳ nghỉ hè, một nhóm sinh viên tốt nghiệp đã đi rồi, mà sinh viên mới thì vẫn chưa nhập học, vì thế mới có căn hộ trống bỏ không để Cố Niệm Chi chọn.
Cố Niệm Chi gọi Âm Thế Hùng tới, hai người lặng lẽ cầm máy thăm dò, chậm rãi đi lại trong căn hộ bỏ trống, cuối cùng chọn được một căn hướng về phía Nam có hai phòng ngủ ở tầng sáu.
Trong căn hộ này không có camera ẩn, thực ra ngoài cái phòng mà Ôn Thủ Ức đặt cho họ, những căn phòng khác mà bọn họ xem xét đều không có camera như thế.
Cố Niệm Chi không chút khách khí nói với quản lý chung cư: “Căn này đi, cô ghi nợ vào tài khoản của người ở căn hộ kia.”
“Không thành vấn đề, tiền thuê hai căn hộ này là như nhau, có thể đổi mà không mất phí.” Quản lý chung cư cười tươi đến nỗi trên mặt như nở một đóa hoa, rất dễ nói chuyện.
Đi đi lại lại cả một buổi chiều, Cố Niệm Chi và Âm Thế Hùng mới thu xếp hết đồ đạc mang đến căn phòng tầng sáu này.
Lúc chạng vạng tối, Ôn Thủ Ức lái xe tới đón bọn họ đi ăn cơm.
Âm Thế Hùng không đi, anh ta không muốn tiếp xúc quá nhiều với giảng viên và bạn học của Cố Niệm Chi. Anh ta lấy cớ đi gặp bạn bè để Cố Niệm Chi đi cùng với Hoàng sư huynh.
Lúc ngồi vào trong xe, Ôn Thủ Ức có lòng hỏi một tiếng: “Niệm Chi, người giám hộ của em đâu? Gọi anh ấy đi cùng đi.”
“Không được rồi, anh ấy cũng đang bận. Vừa đến nước Mỹ bạn bè đã gọi tới tấp, được chào đón hơn tôi nhiều.” Cố Niệm Chi nhoẻn miệng mỉm cười, đặt hộp quà tặng mà mình mang theo xuống dưới chân.
Hoàng sư huynh nhìn thấy mới vỗ vào đầu nói: “Ôi thôi chết! Anh quên mang quà đi rồi, đợi anh một chút được không, anh đi lên lấy?”
Ôn Thủ Ức đã khởi động xe, “Không cần đâu, đi ăn cơm trước đã. Chuyện quà cáp để tính sau đi.”