Thời gian ngắn như vậy, thí sinh có muốn tra tài liệu cũng không kịp.
Cố Niệm Chi dễ dàng trả lời tất cả các câu hỏi thường thức, sau đó tiến vào giai đoạn tranh luận.
Phần này cũng không làm khó được Cố Niệm Chi, cô vốn là một người mồm miệng lanh lợi, rất biết cách nắm lấy điểm sơ hở trong lời nói của người khác.
Dù cho có đối mặt với những nghiên cứu sinh Tiến sĩ học vị cao hơn cô vài cấp, cô cũng không sợ hãi dù chỉ là một chút.
Cô chia ngang bổ dọc mọi vấn đề, nụ cười sáng lấp lánh như ngọc. Tuy rằng cô luôn dùng những lời lẽ sắc bén, mạnh mẽ, đâm thẳng vào chỗ sơ hở, thế nhưng tốc độ nói rất thong thả, giọng nói lại dễ nghe, dù cho là người bị phản biện lại cũng sẽ không có cảm giác không thoải mái.
Cô đã bất giác trở thành người làm chủ hoàn toàn tiết tấu của cuộc tranh biện từ lúc nào không hay.
Nụ cười trên gương mặt Hà Chi Sơ càng ngày càng nồng đậm, niềm vui sướnɠ dâng lên từ đáy lòng, dường như đã chạm vào nơi sâu thẳm trong đôi mắt đầy sóng nước của anh ta.
Gần ba tiếng đồng hồ trôi qua, cuộc thi đầy khó khăn này mới kết thúc.
Những thí sinh tham gia cuộc thi đều không tránh khỏi nghiêng ngả trước ống kính, ai ai cũng vô cùng mệt mỏi.
Hà Chi Sơ lạnh nhạt nói: “Chỉ mới ở cường độ này đã không chịu nổi ư? Một khi đã đến kỳ họp của Quốc hội Mỹ, muốn thông qua một dự thảo luật, thì liên tục làm việc ở cường độ cao như thế này mất bảy, tám ngày cũng chỉ là chuyện bình thường”.
Nghe vậy, tất cả mọi người vội vàng ngồi thẳng dậy, không còn dám buông lỏng nữa.
Sau khi thi xong thì phải đợi kết quả.
Những thí sinh tham gia cuộc thi đều hiểu rõ, trong hai suất đó, chắc chắn sẽ có một suất dành cho đàn em khóa dưới của bọn họ – Thạc sĩ Cố Niệm Chi.
Bởi vì biểu hiện của cô trong cuộc thi thực sự quá chói mắt, những người là nghiên cứu sinh Tiến sĩ như bọn họ cũng phải chịu thua bái phục.
Vị trí còn lại sẽ thuộc về ai, thì cũng không liên quan gì đến Cố Niệm Chi nữa.
Trên thực tế, chỉ mười phút sau khi cuộc thi kết thúc, Cố Niệm Chi đã nhận được tin nhắn của Hà Chi Sơ rồi: “Chúc mừng em, chuẩn bị đến Mỹ thôi”.
Cố Niệm Chi vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Đến cả webcam cô cũng không kịp tắt, vui mừng vung tay múa chân, hò hét điên cuồng rồi chạy vài vòng trong phòng ký túc xá.
Vì cô phải tham gia cuộc thi theo hình thức hội nghị trực tuyến đường dài nên ba người còn lại trong ký túc cũng tự giác đi ra ngoài tạo điều kiện thuận lợi cho cô, bây giờ vẫn chưa về.
Vì thế lúc này trong phòng ký túc chỉ còn mỗi một mình Cố Niệm Chi, nên đây cũng chính là lúc mà cô có thể thả lỏng bản thân.
Hà Chi Sơ cách nửa bán cầu nhìn thấy dáng vẻ vui mừng không thể kiềm chế của Cố Niệm Chi, hai tay anh ta chống cằm đặt trên bàn làm việc, khẽ mỉm cười.
Anh ta tắt hết màn hình của những thí sinh khác, chỉ để lại mỗi màn hình của Cố Niệm Chi. Đợi sau khi cô vui mừng xong rồi, anh ta mới chậm rãi nói: “Niệm Chi, webcam của em… vẫn còn chưa tắt.”
Giọng Hà Chi Sơ truyền ra từ trong loa laptop khiến Cố Niệm Chi nhất thời đờ người ra, không biết làm sao.
Cô ngượng ngùng tiến về phía bàn học, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hà Chi Sơ trên màn hình máy tính, còn có nụ cười trêu chọc trong đôi mắt của anh ta nữa. Cô nhắm mắt lại, vươn tay ra, rồi tách một tiếng gập màn hình laptop lại.
Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại của cô lập tức vang lên.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại lên nhìn, là số điện thoại quốc tế gọi đến.
Cô ấn nhận cuộc gọi: “Hi?”
“Niệm Chi à, sao tự dưng lại mất mạng thế?” Không ngờ lại là giọng nói êm tai của Hà Chi Sơ.
Cố Niệm Chi: “…” Anh ta cố ý đúng không?!
“Sao không nói gì thế?” Hà Chi Sơ lại hỏi, “Visa của em đã làm xong chưa? Khoảng bao giờ thì em có thể bay sang Mỹ?”.
Cố Niệm Chi thở phào một hơi, vừa rồi cô xấu hổ chết đi được.
Cũng may là Hà Chi Sơ vẫn còn có chừng mực, không tiếp tục trêu chọc cô nữa.