Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân

Xin Chào! Thị Trưởng Đại Nhân - Chương 22




”Kì thật,thành phố chúng ta vốn nên có nhiều khu vui chơi giải trí,công viên trung tâm đã biến chất từ lâu. Cuối tuần được nghỉ, trẻ em trừ bỏ đi dạo trên đường cũng không có chỗ để chơi.” Thanh âm của Âu Dương Duệ dần dần kéo Tề Ninh hồi thần,cậu giật mình,tiếp tục nghe Âu Dương Duệ nói “Nếu tôi muốn xây một khuôn viên gần đường Dân Hoàn, cậu nghĩ thế nào?” Ánh mắt anh thẳng ngoắc ngoắc đặt trên người Tề Ninh,phảng phất như đáp án của Tề Ninh mới là quan trọng nhất.



Quả nhiên đoán đúng rồi.



Căn phòng mà cha mẹ lưu lại cuối cùng vẫn thị tháo dỡ,dựng thành khu giải trí cho người vui chơi “Như Disney sao?” Không biết vì cái gì,hiện tại nhắc đến chuyện này, tâm tình có thể bình tĩnh như vậy. Giống như không còn sợ mất đi hồi ức quý báu về cha mẹ,không hề sợ hãi đêm khuya giật mình tỉnh giấc không tìm thấy chốn dựa,giờ phút này đây chỉ có tĩnh lặng cùng thản nhiên.



Âu Dương đặt xâu thịt gà lên vỉ nướng,cẩn thận bôi dầu và hạt tiêu xong, mới chậm rãi nói “Trước mắt vẫn chưa được,nhưng mà,tôi nghĩ chúng ta có thể xây dựng khu vui chơi số một trong nước, giải trí, ẩm thực, mua sắm và du lịch liên kết với nhau.”





Tề Ninh gật đầu “Chi tiêu du lịch có lợi cho sự phát triển kinh tế,bất quá đầu tiên chúng ta phải suy xét đến nguồn vốn phục vụ cho xây dựng và dịch vụ, nếu để nợ nần quấn thân, chỉ sợ không thể đạt được hiệu quả như mong muốn.” Những thứ học được từ đám tội phạm kinh tế lúc trước suy cho cùng không phải hoàn toàn vô dụng.



_”Tài chính không thành vấn đề,ngày mai tôi sẽ bảo Tiểu Kì tìm phương án,đến lúc đó mở cuộc họp quyết định.” Trong khi nói chuyện, xâu thịt gà trong tay Âu Dương Duệ cũng chín, anh bỏ vào đĩa, dùng dao rạch vài đường, sau đó lại cầm chổi phết dầu vừng cùng hương liệu, thời điểm nướng trở lại,mùi thịt nồng đậm xông xồng xộc vào mũi. Tề Ninh nhìn xâu thịt gà,âm thầm nuốt nước bọt,trông có vẻ rất ngon a.



_”Này, cẩn thận nóng.” Âu Dương Duệ cầm xâu thịt gà chín kỹ đưa cho cậu, đôi mắt nổi bật dưới ánh đuốc, phá lệ sáng rọi.





Tề Ninh xấu hổ không biết có nên nhận hay không,chính cậu một kẻ ăn không ngồi rồi,chung quy không tốt lắm.Âu Dương Duệ chỉ cười,cắt thịt gà thành từng miếng vừa ăn lại đưa cho cậu. Lần này, Tề Ninh không dám chậm trễ,nhấc đũa gắp ăn,cảm nhận mùi thịt gà đậm đà mềm mại,ngon đến mức muốn nuốt cả đầu lưỡi.



Bốn phía có rất nhiều người đang nướng thịt,bọn họ cười lớn uống rượu ăn thịt. Dưới bầu trời đêm vừa tục tằng lại uyển chuyển. Cách đó không xa là sóng biển cuồn cuộn,Tề Ninh nhìn đến xuất thần,ngay cả đôi đũa cũng không biết thả xuống khi nào “Mới trước đây, cha mẹ thường dẫn tôi và Tề Hạ đến đây chơi, khi đó bầu trời tựa hồ cao hơn, nước biển càng trong xanh. Tề Hạ luôn thích nắm tay mẹ chân trần chạy ra chỗ nước cạn chơi, còn tôi và cha đứng trên bờ cát nhìn bọn họ. Đối với hai cha con, đó là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời. Nếu bọn họ có thể luôn ở bên cạnh tôi,tôi nghĩ tôi có thể chấp nhận bất cứ khảo nghiệm nào. Cha tôi thường nói,biển rộng chứa đựng muôn loài,con người cũng phải giống như biển lớn, rộng lượng khoan dung,không thể câu nệ tiểu tiết, nhưng tôi lại không làm được.”




Cái chết của Tề Hạ khiến Tề Ninh hoàn toàn mất đi lý trí,trong lòng cậu chỉ có một thanh âm: Nhất định phải thiên đao vạn quả kẻ gây tội.



Vì thế Lý Phong chết, cậu ngồi tù,nhân sinh triệt để sụp đổ.





Nếu có thể lựa chọn, Tề Ninh nghĩ,cậu vẫn tiếp tục giết Lý Phong,báo thù cho Tề Hạ,ngồi tù thẳng đến chết.



Kỳ thật, cậu không sợ chết,càng không sợ tiền đồ tẫn hủy,cậu sợ nhất, chính là người thân duy nhất rời xa,từ này về sau,chỉ còn lại một mình sống trong cô độc.




_”Cuộc đời vốn là như thế,không có điều gì hoàn hảo cả. Nếu chuyện nào cũng phải lập kế hoạch trước,chỉ sợ càng làm cho bản thân mệt mỏi mà thôi. Huống chi, đối với tôi,cậu đã rất tốt rồi.” Âu Dương Duệ vẫn nhìn Tề Ninh,thanh âm nhẹ nhàng trong gió biển có chút mơ hồ,ngữ khí ngược lại kiên định vô cùng. Tề Ninh lăng lăng nhìn anh,từ trong đôi mắt thâm thúy bắt gặp một vệt sáng nhạt nhòa,tựa như ánh bình minh buổi sớm mai,mỏng manh lại sáng tỏ.



Giờ khắc này, Tề Ninh cơ hồ muốn khóc.



Cậu từng trải qua tình cảnh khó khăn nhất trong cuộc đời nhưng chưa một lần rơi nước mắt. Lúc này đây,đối diện với người có tên Âu Dương Duệ,lần đầu tiên muốn thống khoái khóc một trận, muốn hóa tất cả đau thương cùng cam chịu thành nước mắt bài trừ ra khỏi cơ thể. Từ nay về sau, chỉ dư lại quý trọng cùng nắm chắc.



_”Không biết tôi có nói với cậu chưa,mẹ tôi là người vợ thứ hai của cha tôi?” Âu Dương Duệ đang tinh tế nướng một chiếc bánh mật,trên miếng bột trắng tinh được bôi gia vị vô cùng hấp dẫn. Tề Ninh nhìn chằm chằm khối bánh mật, vô pháp ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt của người nọ,sợ hãi phát hiện thống khổ cùng các loại cảm xúc tiêu cực khác.




Bất cứ biểu tình bi quan nào đều không nên xuất hiện trên mặt người nọ.



Âu Dương Duệ trong trí nhớ trẻ tuổi nội liễm,trầm ổn hữu lực. Một người như vậy vốn nên có một gia đình hoàn mỹ,cha khôn khéo, mẹ ôn nhu,kia mới là gia đình lý tưởng của Âu Dương Duệ trong lòng Tề Ninh.





_”Lúc đó tôi còn quá nhỏ, không rõ vì cái gì cha có thể thân thiết với người đàn bà khác trước mặt mẹ,cũng không thể lý giải tại sao chứng kiến cảnh đó mẹ còn có thể bình tĩnh như vậy. Thẳng đến mười tuổi,mẹ nói với tôi,nếu muốn có cuộc sống của riêng mình thì nhất định phải tự mình lựa chọn,hoặc làm một đại thiếu gia nhàn nhã mặc người bày bố,hoặc đi ra ngoài,tìm kiếm con đường của chính mình.” Thanh âm của Âu Dương Duệ bình tĩnh đến thần kì,phảng phất như đang nói về kẻ khác. Tề Ninh sững sờ ngồi bất động,tìm không thấy bất cứ từ ngữ nào hình dung tâm tình của mình hiện giờ,Âu Dương Duệ cần gì phải nói cho cậu những thứ này? Tại sao phải nói? Tại sao?



_”Ngài chọn con đường chông gai nhất.” Thật lâu sau, Tề Ninh mới nghe thấy giọng nói của bản thân.



Người đàn ông anh tuấn đối diện vẫn như cũ mỉm cười,giống như Tề Minh vừa nằm mơ, mơ thấy Âu Dương Duệ tiết lộ bí mật trong nội tâm,kể rõ chuyện xưa không người biết.



_”Nếu muốn nhân sinh không bị khống chế, tự nhiên phải rũ bỏ những thứ sẵn có.” Dưới ánh đèn mờ ảo, khóe môi người đàn ông trở nên ướt át gợi cảm. Tề Ninh nhìn chằm chằm hai cánh môi mỏng,đột nhiên xúc động muốn hôn lên,rốt cuộc vẫn còn chút tự chủ mới không làm ra chuyện kinh hãi thế tục dưới mắt công chúng.



_”Tề Ninh,nếu muốn có được những thứ thuộc về mình, nhất định phải học được cách nhận lấy hay từ bỏ.” Âu Dương bỗng thốt lên một cậu,Tề Ninh đón nhận ánh mắt của anh, sau đó cảm thấy nóng như lửa đốt, nhanh chóng quay đầu đi. Mặt nghiêng hiện rõ kinh hoảng khiến tâm tình người đàn ông ngồi đối diện vô cùng thoải mái, ngay cả gương mặt thản nhiên cũng khó có được nụ cười thư thái. Khách từ những bàn xung quanh tò mò nhìn qua,trong lòng đều nghi hoặc,đến tột cùng là ai có thể làm cho thị trưởng đại nhân luôn luôn vô cảm cười sang sảng khoan khoái như thế?