Xin Chào! Nguyễn Tổng

Chương 6: Chương 6




Đêm hôm đó, Minh Triệu vẫn mất ngủ đến rạng sáng.



Tay của cô vẫn đặt ở trên bụng, tại sao Tiểu Đậu Nha muốn nảy mầm trong bụng của cô chứ? Hơn nữa lại vào lúc này.

Cô nói thầm một tiếng: “Nếu như con có thể báo trễ thì tốt rồi.” Nhắm mắt lại, trong đầu đều là gương mặt đó của Nguyễn Cao Kỳ Duyên, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Ban ngày là anh đang muốn cầu hôn mình sao?

Mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng cô vẫn thật vui vẻ.

Anh không yêu cô, ít nhất chứng minh anh là một người đàn ông có trách nhiệm.

Lúc trung học, cô còn nói đùa với Lam Anh về sau người nào kết hôn trước, người kia phải làm phù dâu.

Lam Anh còn muốn học nghiên cứu, sau khi học rộng cũng không nhất định.



Chính cô bây giờ lại là tình huống này, không biết ngày tháng năm nào sẽ kết hôn đây.

Minh Triệu trằn trọc ở trên giường, lúc rạng sáng, mới dần dần đi vào giấc ngủ.

Buổi tối sau khi Kỳ từ Đại học J về đến nhà, cha Nguyễn mẹ Nguyễn đã sớm đợi chờ từ lâu.

Năm nay mẹ Nguyễn hơn năm mươi tuổi, phong cách thanh lịch, nhìn qua trẻ hơn mười tuổi so với tuổi thật.



“ Kỳ Duyên, xảy ra chuyện gì hả? Buổi chiều vội vàng như vậy.”

Kỳ Duyên mỉm cười, “Yên tâm, con có thể xử lý tốt.”

Mẹ Nguyễn thấy vẻ mặt anh mang theo chút mệt mỏi, trong lòng tràn đầy đau lòng.

Nhưng cha Nguyễn lại không cho là đúng, lúc ông lớn như Kỳ Duyên, đối mặt nhiều hơn anh.



Từ nhỏ con trai nhà họ Nguyễn đã trải qua các loại huấn luyện, năng lực chịu đựng trong lòng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.



Nhất là Kỳ Duyên, từ nhỏ đến lớn không để cho bọn họ lo lắng qua, cái gì cũng có thể làm đến tốt nhất.



Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh từ Harvard, trở về nước, bắt đầu gây dựng sự nghiệp.



Tuy rằng nhà họ Nguyễn cung cấp cho anh không ít tiện lợi, nhưng bây giờ anh cũng có chút thành tựu trong giới.



Nhất là một tay anh tạo dựng lên điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ, thời gian hai năm ngắn ngủi, đã phát triển thành thạo, mấy bộ tác phẩm chất lượng cao thu hút không ít sự chú ý.

Kỳ Duyên nhìn hai bên một chút, “ Kỳ Ân đâu?”

Mẹ Nguyễn cười nói: “Giận con, ở trên lầu đấy.”

Kỳ Duyên nói: “Con đi lên xem một chút.”

Anh đi tới lầu hai, gõ gõ cửa phòng của Kỳ Duyên , bên trong không có phản ứng.



“ Kỳ Ân, anh vào đây.”

Đẩy cửa ra, Kỳ Ân ngồi ở trên ghế sofa, lười biếng nhìn anh một cái, không có nhiệt tình thường ngày.

Anh hỏi: “Hành trình lần này vẫn thuận lợi chứ?”

Kỳ Ân mím môi một cái, nhịn không được, “Anh, tại sao đột nhiên anh thả chim bồ câu* cho chúng ta? Rốt cuộc có chuyện quan trọng gì, còn quan trọng hơn gặp người nhà hả?”

*Mình nghĩ ở đây là nó giống như kiểu cho leo cây, nói đến rồi lại không đến á.

Kỳ Duyên đưa tay sửa lại tóc của cô, “Chuyện rất quan trọng, cho tới bây giờ anh còn đang suy nghĩ ngày mai nên làm như thế nào?”

Nguyễn Cao Kỳ Ân không nghĩ tới anh trai cũng có chuyện khó xử, “Dù sao anh đừng một mình đảm đương công việc, công ty cũng không phải là chỉ có một mình anh.





Những quản lý kia cầm lương cao phải để cho bọn họ đi làm việc.”

Kỳ Duyên cười cười, “Xem ra mấy năm nay em gặt hái không ít.’

Kỳ Ân đứng dậy, đi dép, đứng ở trước mặt anh, hình dáng cao gầy, vừa có một gương mặt đẹp, trước giờ luôn là trung tâm của ánh mắt mọi người.



“Anh, em chuẩn bị tiến quân giới giải trí.”

Kỳ Duyên thu lại vẻ mặt, “ Kỳ Ân, em không thích hợp.”

Kỳ Ân kéo tay của anh, “Anh, làm sao anh cứ không tin tưởng em như vậy chứ.



Em đã nói thật tốt với ba mẹ rồi.



Em không dựa vào cả nhà, cũng sẽ xông pha ra một chút thành tích.”

Bỗng chốc Kỳ Duyên cau mày.

Kỳ Ân biết tính tình anh trai, làm nũng giống như lúc còn nhỏ, “Anh, anh nên đồng ý đi.”



Kỳ Duyên nhìn em gái của mình, không khỏi nghĩ đến Minh Triệu.



Từ bé Kỳ Ân thuận buồm xuôi gió, muốn cái gì có cái đó, chưa bao giờ phải lo lắng cuộc sống, nhưng Minh Triệu không giống.



Cô ngay cả học phí đại học đều dựa vào học bổng hàng năm mới nộp lên.



Cũng là hoàn cảnh như vậy, tạo nên tính tình cứng rắn kia của cô ấy.

Đối với việc Kỳ Ân muốn phát triển ở giới giải trí, Kỳ Duyên không tiếp tục phản đối nữa, nhưng từ đầu đến cuối anh cũng không tán thành.

Kỳ Ân thấy anh không nói lời nào, dời sang đề tài khác, “Nhưng em muốn nghỉ ngơi một hai tuần trước.



Hai ngày nay bạn trung học em muốn tụ họp một chút.”

“Các bạn trung học của em còn liên lạc?”

“Bình thường không liên lạc như thế, nhưng mọi người biết em về, dự định làm một cuộc tụ họp bạn học.



Vừa đúng năm nay lớp chúng em tốt nghiệp đại học, có vài người cũng trở về làm việc ở Tấn Thành.”

Kỳ Duyên như có điều suy nghĩ gật đầu, “Em vừa về, tối nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

Kỳ Ân cười, “Tuân lệnh.” Bởi vì là con gái, em gái lại nhỏ hơn anh trai sáu tuổi, tất cả mọi người trong nhà đều cưng chiều cô.



Có một anh trai như Kỳ Duyên, cũng là niềm tự hào của cô.



Từ nhỏ, bạn học của cô đều hâm mộ cô, có một anh trai hoàng tử.

Nửa đêm, Kỳ Ân đang nói chuyện phiếm với bạn học trước kia, dưới nhà để xe truyền đến tiếng động.

Âm thanh kia ở trong đêm yên tĩnh lộ ra vô cùng rõ ràng.



Cô kéo cửa sổ ra, thò người ta vừa nhìn.



Đã trễ thế này, sao anh trai còn đi ra ngoài.



Trong lòng Kỳ Ân tràn đầy nghi ngờ, chẳng lẽ anh trai đi gặp người yêu? Nếu không buổi tối khuya còn đi ra ngoài bàn công việc?

Là đi gặp Trình Ảnh sao?

Hôm nào cô đi hỏi một chút.

Sáng ngày hôm sau, Minh Triệu mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, rửa mặt thay quần áo.



Lúc hơn bảy giờ, cô nhận được một tin nhắn.

【Tôi ở dưới lầu.】

Minh Triệu nhìn chằm chằm điện thoại di động mấy giây, mới cầm túi xuống lầu.

Vừa ra ký túc xá thì nhìn thấy xe của anh.



Cô khẽ nhíu mày một cái, không biết anh vào bằng cách nào.



May mà tòa nhà này chủ yếu dành cho sinh viên tốt nghiệp năm tư là chính, rất nhiều người đã rời trường rồi.

Kỳ Duyên xuống xe, khoảng cách không xa không gần, ánh mắt hai người nhìn nhau.

Minh Triệu nhắm mắt nói một chữ: “Chào buổi sáng.”

Kỳ Duyên một người ngồi ở trên xe lúc nửa đêm.



Anh nhìn cô, một thân váy dài màu xám, đeo túi vải màu đen, tóc cũng buông xuống, còn đeo kính đen, có lẽ là để che giấu mình.

Thỉnh thoảng có người đi qua, Minh Triệu muốn rời khỏi nhanh một chút, tránh bị người quen nhìn thấy.



Nhưng đúng là vẫn bị người khác thấy được, là bạn học cùng lớp của cô.

“ Minh Triệu___” Bạn học nhìn cô, lại nhìn Kỳ Duyên bên cạnh, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, may là còn có thể khắc chế mình.

Minh Triệu nhíu nhíu mày, cô ở giới giải trí cũng được một thời gian ngắn, mở mang kiến thức nhiều, cho nên tự động miễn dịch với khuôn mặt đẹp của Kỳ Duyên.



Nói thật, nếu Kỳ Duyên đi phát triển ở giới giải trí nhất định có thể đại hồng đại tử*.



Cô có thể như vậy, không có nghĩa là người khác nhìn thấy Kỳ Duyên không mê mẩn.


*Đại hồng đại tử (大红大紫): thể hiện sự tự hào và ấn tượng, dùng để chỉ những người nổi tiếng.



(Nguồn: Baidu)

Kỳ Duyên nhiều hứng thú nhìn cô, “Bạn học em?”

Minh Triệu ừ một tiếng, “Nhã Nam, chào buổi sáng.



Việc đó, tôi còn có chút chuyện đi trước.”

Nhưng ánh mắt bạn học nữ nhìn chằm chằm vào Kỳ Duyên.

Minh Triệu thấy Kỳ Duyên không có ý tứ muốn lên xe, đưa tay kéo tay phải của anh, thúc giục anh, “Đi rồi!”

Ánh mắt của Kỳ Duyên hơi thay đổi, lướt qua tay của cô, lại nhìn mặt của cô một chút, khóe miệng âm thầm cười.



Nhiều kinh nghiệm già dặn như thế nào hơn nữa, cô cũng còn là một sinh viên vừa tốt nghiệp, sẽ xấu hổ.





Anh mở cửa xe kế bên tài xế, tư thế ưu nhã.

Minh Triệu hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn bạn học của mình, cô biết rõ, lần này nhất định sẽ truyền ra.

Quả nhiên, trong chốc lát điện thoại di động của cô vang lên.

【Trời! Minh Triệu, bạn trai cậu rất đẹp trai! Xe của anh ta cũng vậy!】

Minh Triệu muốn đập đầu vào tường, quay đầu lại nhìn anh, “Tại sao anh lái xe đến dưới lầu bọn em?”

Kỳ Duyên im lặng trong chốc lát, “Tôi nói tôi tới đón sinh viên năm thứ tư, bảo vệ của nhìn giấy chứng nhận của tôi liền cho qua.” Giọng nói của anh khàn khàn khó phân biệt.



“Có lẽ cho rằng tôi là người nhà của sinh viên năm tư, đón sinh viên về nhà đi.”

Minh Triệu nghiến răng nghiến lợi.

Dọc đường hai người đều không nói gì.

Đã trải qua một chuyện, thế nhưng Minh Triệu lại quen cảnh tượng như vậy, kiềm chế lúng túng.

Đường xá buổi sáng cực kì tốt, chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đến một bệnh viện tư nhân.

Sau khi đỗ xe xong, Kỳ Duyên nghiêng đầu gọi tên của cô một tiếng, “ Minh Triệu___” anh ngầm chịu đựng tâm tình của mình, anh tôn trọng lựa chọn của cô, cũng không hy vọng sau này hai người hối hận.

Minh Triệu ừ một tiếng, đợi câu sau của anh, nhưng anh không nói gì.



“Đi thôi.”

Giống như lần trước, lại là kiểm tra một phen.



Không giống là, lần này có anh đi cùng.

Các mục kiểm tra đều rất nhanh, không tới một tiếng, bác sĩ cầm tờ xét nghiệm đi vào, “Ngài Nguyễn, tôi có mấy lời muốn nói riêng với anh một chút.”

Kỳ Duyên nhìn thoáng qua Minh Triệu, “Chờ một chút.”

Minh Triệu rất muốn nói, nói ở nơi này đi, nhưng rốt cuộc vẫn nén lời nói xuống.




“Các anh nói, tôi đi ra ngoài một chút.”

Kỳ Duyên mím môi một cái, làm như suy tư một chút, “Chú ý an toàn.”

Cô cười cười.

Minh Triệu vừa đi, bác sĩ trực tiếp nói tình hình thực tế cho Kỳ Duyên, chỉ thấy sắc mặt Kỳ Duyên ngày càng kém.

Hồi lâu, cuối cùng anh mở lời, giọng nói khàn khàn, “Phẫu thuật hủy bỏ.”

Minh Triệu đi mà không có mục đích, đầu óc vẫn loạn như trước, nhưng lòng lại bình tĩnh lạ thường, vô tình cô đi tới khoa phụ sản.



Cuối cùng dừng chân lại trong phòng em bé.



Trẻ em mới sinh ra, mỗi một bé đều dúm dó, đang ngủ vẫn còn giơ quả đấm nhỏ.

Mấy tháng sau, Tiểu Đậu Nha cũng sẽ như vậy.



Cô đột nhiên hoảng sợ, trái tim không khỏi đập nhanh.



Một giây kia, cô rất muốn đi sờ sờ tay của em bé.

Không biết nhìn bao lâu, cho đến khi bên cạnh thêm một người.



Bên cô, thấy rõ người tới.


Quanh thân Kỳ Duyên đều lộ ra lãnh khí, " Minh Triệu___”

“ Nguyễn Cao Kỳ Duyên___” cô ngắt lời anh, đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh ngay trước mặt anh, “Tôi muốn sinh hạ đứa bé này.” Ánh mắt của cô vừa đen vừa sáng, vẻ mặt cố chấp.

Kỳ Duyên đột nhiên nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đẹp khẽ động trong nháy mắt.

“Tôi biết bác sĩ nói với anh cái gì.” Cô kéo nụ cười, “Nếu như tôi làm phẫu thuật phá thai, sau này tôi không có khả năng có con nữa.



Tôi hiểu.”

Kỳ Duyên nghe cô nói đến đây, sắc mặt lại đen.



“Bây giờ tôi muốn sinh hạ đứa bé này.



Tôi biết sau này tôi sẽ đối mặt với cái gì, có thể sẽ có rất nhiều khó khăn, có thể tôi cũng sẽ không là một người mẹ tốt.



Cuộc sống quá quá nhiều điều không thể xác định, nhưng bây giờ tôi xác định, tôi muốn đứa bé này.”

Cổ họng của Kỳ Duyên chuyển động lên xuống, giọng nói hơi căng, “Tôi là cha của đứa bé.”

Minh Triệu thở ra một hơi, cúi đầu nhìn bụng của mình, khẽ thì thầm, “Tôi còn trẻ như vậy, đã làm mẹ.” Sâu trong lòng cô vốn không bỏ được đi, lời của bác sĩ lại để cho cô buông lỏng, sau khi nhìn em bé, cả người cô đều không thể nhẫn tâm không muốn Tiểu Đậu Nha trong bụng này.

Kỳ Duyên kéo tay của cô, vẻ mặt cuối cùng trở lại bình thường một chút, giống như nước đá tan, giữa hai mày của anh là dịu dàng, “Đứa bé sinh ở trong nơi này đi.”

“Còn có tám tháng mà.” Minh Triệu bĩu môi trả lời.



Cô tự động che giấu một chuyện, ví dụ như, ngày hôm qua anh nói___kết hôn.

“Đi về trước đi.”

Minh Triệu khẽ cắn răng, “ Nguyễn tổng___”

Mi tâm của Kỳ Duyên hơi cau lại, như không vui.

“Tôi có vài lời muốn nói với anh.” Cô thiếu kiên nhẫn, cảm thấy có một số việc phải nói rõ ràng.

Kỳ Duyên nhìn cô, “Chuyển sang nơi khác nói.”

Kết quả “Chuyển sang nơi khác” trong miệng anh chính là nơi ở của anh.

Minh Triệu đến, cảm nhận được bầu không khí nam tính phả vào mặt.



Cô đứng ở cửa, bước đi khó khăn.

“Chỗ này của tôi chỉ có nước khoáng.” Anh vặn một chai đưa cho cô, “Ngồi đi, em muốn nói cái gì với tôi?”

Minh Triệu cắn cắn khóe môi, ngời một bên trên ghế sofa, thẳng lưng, nắm chặt chai nước khoáng.



Thương lượng cô cũng không phải là đối thủ của Kỳ Duyên.

Cô im lặng, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Kỳ Duyên thấy vẻ mặt trì trệ của cô, chậm rãi mở miệng, “Tôi cảm thấy đứa bé nên lớn lên trong một gia đình đầy đủ.”

Minh Triệu gật đầu.



Đúng vậy, cô cũng cho là như thế.

Anh cứ nhìn cô như vậy, trầm giọng nói ra từng câu từng chữ: “ Minh Triệu, chúng ta kết hôn đi.”

Minh Triệu yên lặng trong chốc lát, mới lên tiếng: “Kết hôn là chuyện rất thiêng liêng.”

Kỳ Duyên đang đợi lời của cô.

Cô lại hỏi “Tại sao anh muốn đứa bé này?”

Kỳ Duyên nhìn cô, “Vậy tại sao cuối cùng em bỏ qua quyết định ban đầu của mình?”

Sắc mặt của Minh Triệu hơi tối lại, “Anh nói, có người sẽ vì nhóm máu hiếm của mình, sợ về sau không thể có đứa bé, mà lựa chọn sinh đứa con đầu tiên không?” Nét mặt của cô nghiêm túc chưa từng có, lại muốn một đáp án.

Kỳ Duyên không biết trả lời vấn đề này với cô như thế nào, Minh Triệu đây là đang đưa ra câu hỏi của mình, làm mờ đi vấn đề vừa rồi của anh.



Anh hơi cong khóe miệng, “Được rồi, tôi dẫn em đi xem phòng.”

“Tôi chưa nói muốn ở chỗ này của anh.”

“Hai ngày nữa tôi cho người mang đồ của em đến.”

“Tự tôi có thể mang.”

“Nếu như em không muốn người khác biết quan hệ của chúng ta, chúng ta có thể chỉ đi làm thủ tục, không công khai với bên ngoài.”

“Tôi chưa nói muốn kết hôn với anh.”

Cô như thói quen làm trái lại với anh.

Kỳ Duyên cũng không tức giận, “Em muốn tiếp tục làm người đại diện, chờ sau khi sinh đứa nhỏ, có thể tiếp tục đến công ty làm.”

Minh Triệu không nghĩ ra lý do gì để phản đối..