Đào Nhạc còn chưa kịp tiêu hóa tình huống vừa mới phát sinh,chỉ biết mình đã bị Tô Dịch Văn kéo sang một bên, tròng kính lấp lóa làm chóimắt cô. Nếu không phải là ảo giác, cô thực sự nghi ngờ vẻ mặt hung ác vừa nãycủa Tô Dịch Văn và hình ảnh tao nhã trước kia của hắn hình như là không cùng mộtngười.
Đào Nhạc suy nghĩ rồi ngó nghiêng dò xét, thấy Tô Dịch Văn đãkhôi phục dáng vẻ ôn hòa, chỉ có chút cau mày.
“Các em đang làm gì vậy!”
Tô Dịch Văn vừa nói một câu, nước mắt Phàn Kiến bắt đầu rơi, bộdạng oan khuất. Đào Nhạc vừa thấy, liền tức giận, khóc cả nửa ngày, giống như bịcô ăn hiếp vậy. Cô dường như không phải sinh viên trong trường mà giống như mộtcon nhỏ lưu manh.
“Thầy Tô à, em và Phàn Kiến có chút hiểu lầm, bây giờ thì khôngsao rồi.” Đào Nhạc mở miệng trước, cô cũng không thể vô cớ bị tên ẻo lả này hủyđi danh tiếng.
Tô Dịch Văn nhìn mắt Đào Nhạc, không nói mộtcâu
Ha, ánh mắt này của hắn là ý gì đây! Dù sao thì cô cũng đã sắptốt nghiệp năm thứ tư rồi, tại sao bây giờ giống như trở lại thời kì tiểu học,phạm phải lỗi lớn đang đợi thầy giáo dạy bảo.
Tô Dịch Văn trước tiên kéo Phàn Kiến sang một bên, lúc này ĐàoNhạc có cảm giác đại họa sắp ập đến, xem tư thế của hắn như vậy chắc là muốn trakhảo theo kiểu địa ngục ( ác độc). vậy cũng tốt, tiện nhân muốn làm củ cải trắngcũng không phải đùa, dù gì thì cô cũng tiêu rồi, kéo cậu ta theo làm đệm lưngvậy.
Đào Nhạc nhìn lén hai người đứng cách đó không xa, cô cũngkhông biết bọn họ nói cái gì, chỉ thấy bộ dạng của tên ẻo lả cứ một lát lại thayđổi một kiểu, vượt qua cả trình độ thay đổi sắc mặt trong Xuyên kịch (*), miệngnói liên tục, đoán chừng là đang giá họa cho cô đây, được, để xem cậu ta có thểbịa ra được cái gì! Lại liếc nhìn Tô Dịch Văn, ngược lại mà nói, hắn có vẻ cựckì bình tĩnh, không giận cũng không cười, nói câu gì đương nhiên cô cũng khôngnghe rõ được.
Chẳng biết qua bao lâu, Đào Nhạc nhìn thấy một cảnh rất kì lạ,Tô Dịch Văn vỗ vỗ vai tên đê tiện kia, hình như còn cười nữa. tuy chỉ thoáng quatrong giây lát, lại bị Đào Nhạc bắt gặp rồi, bởi vì cô có thể khẳng định đó hòantòan là một nụ cười không thiện ý, lộ ra vẻ nham hiểm. Lại liếc nhìn tiện nhân,trước sau vẫn cúi đầu, vẻ nhụt chí, chán nản, tưởng tượng đầu tóc bóng loáng củahắn kết hợp với cảnh tượng lạnh lẽo lúc ra đi, thật là thêlương.
Thấy tên đê tiện lặng lẽ bước đi, bước chân nặng nề, đoán chừngvết thương cũng không nhẹ. Nhưng cũng khó trách, da mặt tô Dịch Văn dày như vậy,chỉ có hỏa nhãn kim tinh của Đào Nhạc mới có thể nhìn ra nội tâm nham hiểm củahắn, nếu như là người khác rơi vào tay hắn, vậy thì tuyệt đối sẽ là chết- không-rõ- ràng.
Nhưng hiểu rõ thì làm sao, trở lại với thực tế, cô chỉ là mộtsinh viên, là một miếng thịt nằm trên thớt, đợi hắn chặt chém. Hắn là thầy giáo,chỉ một câu nói có thể khiến cho tương lai của cô không còn ánh sáng, giờ cònthêm chuyện thi vòng hai, tình hình thật sự không ổn rồi.
Đào Nhạc chìm đắm trong thế giới của mình, hòan toàn chưa pháthiện ra Tô Dịch Văn đã đến gần.
“Đào Nhạc, đến phòng làm việc của tôi mộtchút.”
Tiếng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống, giọng điệu rất bìnhtĩnh, nhưng Đào Nhạc như có điềm báo bão tố sắp đến. Cô dè dặt ngẩng đầu lên,lúc này mới phát hiện cả thân hình lẫn khí thế của hắn đều áp đảo. Làm cho cô cócảm giác bị bức bách. Cô thật hận chính mình, tại sao bây giờ mới phát hiệnchứ.
“Thầy Tô à, có chuyện gì chúng ta nói ở đây là được rồi, khôngnhất thiết phải đến phòng làm việc đâu.” Tên đê tiện cũng rút lui rồi, cô việcgì phải đến phòng làm việc của hắn, không phải sẽ thành bị thẩm vấn một mìnhsao?
Tô Dịch Văn đẩy đẩy gọng kính, xuất hiện một tia sáng, thật sựlàm cả người Đào Nhạc đổ mồ hôi.
“Tôi nhớ hình như hôm qua trong điện thoại em nói sẽ đến phònglàm việc của tôi đúng giờ, bây giờ cũng quá giờ rồi.”
Hắn giả vờ xem đồng hồ, Đào Nhạc thấy thế vội vã mở lời, “Vậythì đi, vậy thì đi, thật ra em cũng quên mất phải báo cáo với thầy chuyện luậnvăn ạ.”
Tô Dịch Văn nhắc tới cuộc điện thoại ngày hôm qua, phản ứng đầutiên của Đào Nhạc là có thể hắn sẽ đề cập đến tin nhắn kia, xem ra nợ mới nợ cũmuốn tính một lần rồi.
“Vậy đi thôi.”
Tô Dịch Văn nhẹ nhàng buông một câu, liền đi về hướng khoanghiên cứu sinh. Đào Nhạc tự nhiên cũng đuổi theo, thứ lỗi cô chỉ là một cô gáiyếu ớt, cho dù có chút bản lĩnh, bây giờ cũng không có can đảm mà phản kháng. Côkhông thể làm chuyện sai lầm, cũng đừng ôm hy vọng gặp may, thái độ nghiêm chỉnhlà quan trọng nhất, tuyệt đối không thể…
Chờ đã, hình như không đúng!
Đào Nhạc bình tĩnh lại, cô lại phạm một sai lầm, trong cả sựviệc hình như cô mới là người chịu thiệt, chính xác mà nói cô là lương dân nămtư vô tội bị hại mà! Nếu không phải bị tên đê tiện kia quấy rối, cô cũng sẽkhông cùng với cậu ta tạo nên hình ảnh bất lương trong sân trường, hơn nữa côcũng không gây ra hành vi bất hợp pháp gì với tên đê tiện kia, chỉ hung hăng haicâu thôi. Nhưng sau đó Tô Dịch Văn xuất hiện, sự việc liền trở nên bất thường,trước tiên là không nói gì với tên đê tiện, bây giờ lại càng áp dụng cách trakhảo VIP với cô, làm như cô mới là tên đầu sỏ gây chuyện. Được thôi, cho dù côtội lỗi ngút trời, hắn cũng không phải nhân viên hướng dẫn, lại càng không phảihiệu trưởng, chẳng qua chỉ là một thầy giáo phổ thông, hòan tòan không đến phiênhắn quản lý. Thật là cầm cộng lông gà mà cứ tưởng lệnh tiễn, xém chút nữa bịhắn hù dọa rồi, may mà cô tỉnh ngộ đúng lúc.
Nhưng suy nghĩ lại, Tô Dịch Văn nắm trong tay luận văn và tìnhhình thi vòng hai, cô trước sau không thể xem thường được, cũng như Lưu HạoNguyệt nói, đối nghịch với thầy giáo từ đầu tới cuối người bất lợi là cô, vìchút chuyện nhỏ này mà đạp đổ tiền đồ bản thân thật không đáng. Hắn muốn tự caotự đại như vậy trước mặt cô cũng được, chỉ trích cũng được, bị cắn một cái làđược rồi, cô nhịn!
Đang chờ thang máy, Tô Dịch Văn quay lại, thấy ngay bộ mặt nhănnhó của người nào đó, hắn mỉm cười, “Em Đào Nhạc, có chỗ nào khó chịu phảikhông?”
Khóe miệng Đào Nhạc cứng ngắc, “Trời nóng, có thể hơi bị saynắng ạ.” Ngày xuân tháng ba, nóng cái gì chứ, Đào Nhạc hận cái miệng ngu ngốccủa mình.
Trong mắt Tô Dịch Văn hiện lên một tia sáng kì dị, “Vậy à,phòng làm việc của tôi có thuốc trị say nắng đấy.”
“À, thầy Tô, không cần phiền phức vậy đâu, em không sao.” ĐàoNhạc xốc lại tinh thần, cô không tin hắn lại có lòng tốt như vậy, nụ cười dốitrá của hắn làm sao có thể thoát khỏi pháp nhãn của cô chứ.
Đang nói, “đinh” một tiếng, cửa thang máymở.
Đào Nhạc theo Tô Dịch Văn một trước một sau vào thang máy, côcũng tiếp tục phát huy bản lĩnh chân chó vốn có, ngoan ngõan ấn nút lầu sáu. Mắtnhìn hai cánh cửa kim loại dần khép lại, trong lòng Đào Nhạc thầm rên rỉ, thangmáy à, cầu xin mày có thể mang tao còn sống mà xuống tới lầunha.
(*): Kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở Tứ Xuyên và một số vùng ởQuý Châu, VânNam, Trung Quốc.
“Đào Nhạc.”
Giọng nói của Tô Dịch Văn lại vang lên, Đào Nhạc quay lại,trong vài giây ngắn ngủi, bỗng nhiên cô ý thức được trong không gian nhỏ bé nàychỉ có hai người bọn họ.
“Tôi đang nghĩ, hình như em có chút sợ tôi.”Nói xong, khóemiệng của hắn nở ra một nụ cười gian xảo.
Chờ đã, hắn ta đang nói cái gì, cô sợ hắn? Trên đời này thứ cóthể khiến cho Đào Nhạc đóan rằng ngay cả trong cuốn ‘Nguồn gốc các loài’ cũngkhông có ghi chép lại, ….
Lại nhìn vào cặp mắt kính không ngừng tỏa sáng kia, Đào Nhạctrong lòng khó chịu, trên mặt phải nở một nụ cười, “Thầy Tô à có phải thầy có gìhiểu lầm rồi không, em nào có sợ thầy. Trái lại, em đối với thầy là kính trọngngưỡng mộ giống như nước Hoàng Hà, cuồn cuộn không dứt, không nói nên lời——”
“Vậy em cứ nép sát vào tường là ý gì.” Hắn không cam tâm màtruy hỏi cô một câu.
Đào Nhạc đương nhiên là á khẩu không trả lời được, chính xác,cô vừa vào thang máy là dán chặt sát tườngcứ như là một hành động bản năng vậy.Theo quan điểm tâm lý học về tội phạm mà nói, hành động vô thức của con ngườiphản ánh suy nghĩ thực tế của họ, chẳng lẽ cô…
“Thực ra đây là thói quen của em.” Đào Nhạc tùy tiện lôi ra mộtlý do cho có lệ, cô cố gắng mỉm cười, thực ra các cơ trên mặt đã bắt đầu corút.
Tô Dịch Văn đến gần vài bước, chớp mắt, nụ cười gian xảo lúcđầu càng trở nên u ám hơn, “Thói quen của em thật sự là không ít, lúc thì đánhngười lúc thì lại say nắng.”
Hắn nhìn thấu bản chất của cô được à? Trong tức khắc Đào Nhạccảm thấy áp suất tỏa ra trên đầu cô, không gian nhỏ hẹp càng làm cho con ngườita thấy áp lực.
Cũng may cửa thang máy mở ra, không khí trong lành xông vào,Đào Nhạc như cảm thấy được đường sống từ trong chỗ chết.
Tô Dịch Văn cũng không nói gì nữa, lập tức bước ra khỏi thangmáy, Đào Nhạc cảm thấy dường như hắn đã khôi phục dáng vẻ ôn hòa của ngày hômqua, thậm chí còn cười tít mắt chào hỏi các thầy cô khác. Hay thật, trình độ trơtráo của hắn đúng là đã luyện tới cấp bậc xuất sắc rồi.
Lần trước Đào Nhạc bước vào phòng Tô Dịch Văn cũng chỉ là đitheo một đám người, thực sự một chút ấn tượng cô cũng không có, bây giờ nếukhông phải là nhờ hắn dẫn đi thì một mình cô đến sẽ làm trò cười cho người tarồi.
Nghĩ vậy, thấy Tô Dịch chuẩn bị lấy chìa khóa ra chuẩn bị mởcửa, Đào Nhạc không kiềm chế được, liền nhớ tới kiểu sắp xếp không gian như ngụctù bên trong, trong lòng than thở, thảo nào tính tình hắn kì lạ như vậy, suốtngày ở nơi như thế này, tâm trạng bị dồn ép, không bị bệnh mới là lạđó.
Mở cửa ra, Tô Dịch Văn quay lại, “Vào đi.”
Sự việc đến bây giờ chỉ có thể tính toán từng bước một, ĐàoNhạc hít sâu, bộ dạng giống đang anh dũng hy sinh.
Nhưng mà, ngay lúc cô không chú ý liếc nhìn tấm biển dán trêntường thì , cả người như hóa đá, có đạp một cái cũng không nhúcnhích.
Tô Dịch Văn đặt túi công văn xuống, xoay người liền thấy bộdạng ngây ngốc, sững sờ của Đào Nhạc, hắn mỉm cười, “Em saovậy?”
Đào Nhạc cố mở to mắt nhìn, hết lần này đến lần khác cố xácđịnh có phải tấm biển kia đặt sai chỗ rồi không, mặt trên in vài chữ màu xám bạcrất rõ ràng—— Học viện chính trị và pháp luật: Phòng làm việc của phó giáo sư TôDịch Văn.
“Đào Nhạc?” Tô Dịch Văn bước tới, thấy có chút khó hiểu, cô ấybị sao vậy.
Đào Nhạc chỉ vào tấm biển, run rẩy mở miệng, “Thầy ơi, cái này,cái này sao tuần trước em không thấy ạ?”
“À, cái này hả.” Tô Dịch Văn tỏ vẻ thản nhiên, “Hai ngày trướcmới thay, em không cần để ý làm gì.”
Không cần để ý, làm sao có thể không cần để ý chứ, hắn rõ rànglà giáo sư mà!(*)
Bây giờ Đào Nhạc thật sự thấy hoang mang lo sợ, cô làm việc lúcnào cũng cẩn thận, năm nay cô đã học được cách lựa gió mà bẻ lái(**), nhưng đụngphải Tô Dịch Văn liền không thuận lợi. Trước đây, cô chỉ cho rằng hắn là thầygiáo mới nhỏ bé, cho dù có cầm theo mảnh bằng tiến sĩ thì làm gì được, học vịgiáo sư mà nói thì cũng phải bốn mươi, năm mươi tuồi mới có thể đủ tư cách màbình bầu, ví dụ như giáo sư Phùng,
Tô Dịch Văn thấy cô vẫn cau mày, hình như là trong lòng cónhiều thắc mắc, chẳng lẽ cái chức danh này dọa cô sợ rồisao?”
“Giáo sư Tô…”Đào Nhạc rất cung kính kêu lên một tiếng, hiện tạicô thực sự có chút sợ anh ta rồi.(***)
Cách xưng hô như vậy từ miệng người khác kêu lên có thể khôngcó cảm giác gì, nhưng vẫn là cô, kính sợ mà vẫn mang theo chút gì đó không thậtlòng, anh thật sự không thích.
“Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ ở Đại học F tôi ở lại trường dạymột thời gian ngắn, thi tiến sĩ cũng là chuyện của lúc đó, chỉ là gần đây vìcông việc có chút thay đổi nên tôi bị điều đến chỗ này. Về phần tôi là giáo sư,em cũng không nên quá để ý, tôi chỉ tạm giữ chức này thôi.” Ngay cả bản thân TôDịch Văn cũng cảm thấy khó hiểu, vì sao lại phải giải thích với cô chuyện nàychứ.
Cũng có thể, anh đơn thuần chỉ là muốn nhìn thấy tâm hồn ngườinào đó muốn gây hấn với mình, nhưng có tức cũng không dám nói gìcô.
Đào Nhạc cũng có chút ngạc nhiên, anh ta nói nhiều như vậy,thực ra là muốn cô hiểu rằng cho dù là chức danh gì, thì anh ta cũng chỉ là mộtthầy giáo bình thường có phải không? Thái độ trong công việc của người đàn ôngnày đúng là không để cho người ta bắt bẻ được mà.
“Được rồi, em đóng cửa trước đi.” Tô Dịch Văn đi đến trước bànlàm việc, chớp mắt quan sát, “Vậy chúng ta vào đề chính.”
Lúc này Đào nhạc như vừa tỉnh mộng, mới rồi anh ta còn ra vẻmột thầy giáo ân cần chỉ dạy, chưa đầy ba phút đã trở lại bộ mặt trơtráo.
“Dạ, được.” Đào Nhạc ngoan ngoãn đi đóngcửa.
Hừ, giáo sư hả… tôi khinh, phải là mặt người dạ thú mới đúng(tớcũng phải sợ em này, sao mà ghét Tô ca thế, đúng lá ghét của nào trời trao củaấy ^ ^)
.
Không nhìn thấy lửa giận trong đôi mắt của Đào Nhạc, Tô DịchVăn lấy ra trên bàn một tập giấy mỏng, giọng nói nhẹ nhàng.
“Em nói chúng ta nên thảo luận chuyện nào trước thì tốtđây.”