Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 52




Dịch & Edit: M2sisters

Bởi vì những cảm xúc dâng lên quá mạnh mẽ, hơn nữa cũng không cáchnào phòng thủ được, Đào Nhạc đã rất vinh dự mà trúng thầu, hay gọi là cưới vợcòn được tặng thêm con, cô đành chịu ép buộc trở thành người nhà họ Tô, mà ngườiđược lợi lớn nhất là Tô Dịch Văn, cùng một lúc có được cả con lẫn vợ, phải nóilà anh cực kì vui mừng.

Đúng lúc hôm nay cũng là cuối tuần, vì khi xuất viện Đào Nhạc đã vềnhà mẹ nghỉ ngơi hai ngày, mà bây giờ cũng đã có giấy đăng kí rồi, cứ thế rất tựnhiên hai người chuẩn bị dọn đến nhà mới.

Hôm nay tâm trạng của Tô Dịch Văn rất tốt, phải nói là từ sau khi cóđược giấy đăng kí ngày nào anh cũng thấy cuộc sống của mình thật tươi đẹp, nhìncái gì cũng thấy vừa mắt. Thế là, hôm nay từ sáng sớm anh đã lái xe đến nhà ĐàoNhạc, chuẩn bị đón vợ.

Hai ông bà Đào gia đã gói ghém xong đồ đạc cho Đào Nhạc, làm kiểu nàychẳng phải là gả con mà giống như đang bán con hơn.

Dưới tình thế này, Đào Nhạc phải cam chịu số mệnh thôi. Bây giờ cô đãkhông thể làm gì được nữa, tờ giấy đỏ trên tay, mà người cùng sánh đôi lại làcái tên xấu xa ờ đằng kia, cô có muốn chạy cũng không thoát, chỉ có thể ngoanngoãn bị tiễn ra khỏi nhà.

Tô Dịch Văn thấy từ lúc lên xe tới giờ cô vẫn không nói lời nào, liềnthuận miệng hỏi một câu, “Anh nói này bà xã, em lại sao thế, mới sáng sớm đã xụmặt rồi, phụ nữ đang mang thai nên duy trì tâm trạng vui vẻ mới phảichứ.”

Đào Nhạc nhìn nụ cười của anh không phải là rạng rỡ cách bình thường,trong lòng lại càng buồn bực khó chịu hơn, “Tô Dịch Văn, em đang rất bực bội,anh làm gì mà vui đến như vậy hả?”

“Sao anh lại vui chứ?” Tô Dịch Văn giả vờ vô tội, “Lẽ nào nhìn thấybà xã mà vẻ mặt anh phải buồn như đưa đám sao?”

Đào Nhạc tức tối nắm tay thành quyền, “Anh đừng nhắc gì tới chuyện emkết hôn rồi, đến bây giờ em vẫn chưa thể đối mặt với chuyện đó được đây này!” Cóchết cô cũng không muốn thừa nhận chuyện mình đã kết hôn là sự thật, trải quamấy ngày nay, cô đã không còn là Đào Nhạc của lúc trước nữa rồi.

“Có gì mà không thể đối mặt, cũng chỉ thêm có một tờ giấy, có sự bảođảm của pháp luật, mối quan hệ của chúng ta sẽ càng vững chắc hơn trước, em cũnghọc pháp luật mà, phải hiểu đây là chuyện tốt chứ!” Tô Dịch Văn nói vô cùng nhẹnhàng, sự thật cũng như vậy thôi.

“Đương nhiên anh sẽ cho đây là chuyện tốt, nhưng bây giờ em giống nhưlà đang nằm mơ vậy, mơ mơ hồ hồ mà đi đăng kí cùng anh, sau này em phải làm saođây?” Đào Nhạc nói với vẻ không vui.

Tô Dịch Văn nói, “Em còn hỏi anh phải làm sao, thì em cứ yên tâm làmbà xã của anh là được rồi. Còn chuyện đứa bé, chúng ta phải càng có trách nhiệm,giáo dục cho nó thành tài, thì chuyện gì cũng không thành vấn đềhết.”

Đào Nhạc liếc mắt nhìn Tô Dịch Văn thầm nói, “Em còn nghĩ không ralàm sao mà em lại có thể có thai…”Nếu không có nó, thì cô cũng đâu phải rơi vàotình cảnh này.

Tô Dịch Văn ngẫm nghĩ, nghiêm túc trả lời, “Liên quan đến cái kết quảnày cũng rất đơn giản, tính theo thời gian thì có lẽ là kết quả của cái lần ởtrong phòng làm việc kia thôi.”

Đào Nhạc vừa nghe, thật là, con trai mà cũng có thể là con gái của côlại được tạo ra trên chiếc bàn làm việc kia. Cô càng tự trách mình sức kháng cựkhông mạnh, lại càng dùng ánh mắt độc ác mà nhìn Tô Dịch Văn, anh chính là mộttai họa mà.

“Em cũng đừng có mà trừng anh như vậy, kết hôn là chuyện tất yếu củađời người, em cũng chỉ là làm sớm một chút thôi mà.”Tô Dịch Văn điềm đạm nói,dường như chẳng để ý đến sự tức giận của Đào Nhạc.

“Em bì đày xuống địa ngục thì có á!” Đào Nhạc bắt đầu cảnh cáo, “TôDịch Văn, bây giờ thì em cũng không thể nói gì được nữa, nhưng từ giờ trở đi anhphải hoàn toàn tuân thủ đạo vợ chồng, tiền lương của anh đều phải giao ra hết,đơn vị mà có tiệc tùng thì phải báo lại, không được ra ngoài trêu hoa ghẹonguyệt, còn mấy kì kiểm tra thai sản anh cũng phải đưa em đi, có chuyện gì lớnxảy ra cũng phải nói với em, nói tóm lại vẫn là câu nói đó, anh mà gây ra chuyệngì ầm ĩ thì cứ chờ một xác hai mạng!”

Một câu nói đã hoàn toàn đàn áp, nhưng sao cứ phải nói câu một xáchai mạng chứ, cô nhóc này cứ thích lôi chuyện này ra mà nói vậy..Tô Dịch Vănhoàn toàn đầu hàng, “Được rồi, được rồi, anh sẽ nghe em hết.”

Đào Nhạc thấy thái độ thành thật của anh, miễn cưỡng đồng ý, thầmnghĩ, cho dù bà đây có bị tờ giấy đỏ kia trói buộc, như vậy cũng không có nghĩalà Tô Dịch Văn có thể tung hoành ngang ngược được, mang đứa bé trong bụng cũnggiống như một kim bài miễn tử vậy, chuyện gì anh cũng phải nghe côthôi!

Trong lúc hai người nói chuyện thì xe cũng đã mau chóng đến được nhàmới. Lúc trước cô cũng không hỏi Tô Dịch Văn mua nhà ở đâu, bây giờ nhìn thấy,thì nhà mới cách nhà cô chưa đến năm phút chạy xe, về mặt này anh đã rất biếtsuy nghĩ cho cô.

Tô Dịch Văn kéo Đào Nhạc xuống xe, động tác rất cẩn thận, anh sợ sơ ýsẽ làm hỏng mọi thứ, một tay anh cầm túi hành lý, “Thế nào, em thấy hoàn cảnh ởđây có được không?”

Đào Nhạc nhìn môi trường xung quanh một lượt, kiến trúc mang phongcách châu âu, quả thật cô rất thích.

“Nhìn có vẻ được lắm, không khí trong lành, cây cối cũng nhiều, nhưngsau này chúng ta thật sự sẽ ở đây sao?”

“Chuyện này là đương nhiên rồi.”Tô Dịch Văn thấy ánh mắt phân vân củacô, hoài nghi hỏi, “Có phải em muốn trở về nhà không?”

Đào Nhạc cười cười, “Thật ra thì, chúng ta cũng không cần phải dọnđến ở cùng nhau nhanh như vậy, anh thấy đó em cũng đang mang thai, để mẹ chămsóc là được rồi, em không muốn gây phiền phức cho anh——”

“Đào Nhạc!” Tô Dịch Văn nghiêm túc cắt ngang, “Tốt nhất là em nên lậptức làm cho rõ một sự thật, bây giờ em đã là người của anh, phải hoàn toàn dẹpbỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu trước đây đi, nếu không…”

Tô Dịch Văn không nói tiếp,nhưng Đào Nhạc có thể đọc được chút thôngtin trong ánh mắt u ám của anh, chắc là nếu cô còn nhắc đến chuyện về nhà ở, anhsẽ chặt cô làm tám khúc mất.

Nhà mới của bọn họ ở trong một khu cao ốc nhỏ, có mười lăm tầng, ĐàoNhạc vừa ra khỏi thang máy đã bắt đầu phàn nàn, “Anh nói xem sao anh không chịuchọn tầng thấp một chút, nếu như hôm nào đó thang máy hỏng, bụng em nặng nề làmsao mà lên nỗi, như vậy chẳng phải là anh muốn em chết sớm haysao!”

Tô Dịch Văn ngẫm nghĩ có vẻ như đó đúng là một vấn đề, lúc đầu anh đãkhông suy nghĩ cho thấu đáo, chỉ lo mua nhà để yên ổn, bây giờ xem ra cũng phiềnphức đây.

“Sau này dù thang máy có hư đi nữa, thì anh sẽ cõng em lên, em cũngđừng có làm càng nha.” Tô Dịch Văn nói.

Đào Nhạc vốn chỉ muốn nói đùa một chút, thế mà anh lại xem là thậtchứ, cô xoa xoa thắt lưng nói, “Chẳng lẽ anh đang đi làm cũng chạy về cõng emsao? Không thực tế!”

Nói cũng đúng, Tô Dịch Văn có vẻ như không cách nào ứng biếnkịp.

“Vậy lúc đó em cứ về nhà mẹ, đợi đến khi thang máy sửa xong lại quayvề.”

Mấy lời này của Tô Dịch Văn là có ý nhượng bộ sao, lúc đầu còn khôngđồng ý cho cô về nhà mẹ mà, Đào Nhạc thật muốn cúi đầu tung hô vạn tuế, nào ngờrằng tên cầm thú nào đó lại bổ sung thêm một câu, “Đến lúc đó anh cũng sẽ đến ởnhà mẹ em, em yên tâm đi.”Nói xong, anh lại trưng ra khuôn mặt tươi cười, màcũng hết sức nham hiểm.

Đào Nhạc lạnh cả người, sự hứng thú vừa mới có đã bay mất, chỉ có thểthan vãn nơi đáy lòng số phận mình thật long đong thôi.

Tô Dịch Văn vừa lấy chìa khóa mở cửa, vừa quay lại nhìn Đào Nhạc,“Việc dọn nhà, sắp xếp đồ đạc cũng xong hết rồi, chỉ còn mấy thứ chưa kịp muathêm, sau này chúng ta mua thêm, trước tiên cứ cố gắng ở như vậyđi.”

Đào Nhạc hiểu, chuyện kết hôn của bọn họ cũng rất vội vã, huống chichuyện sắp xếp đồ đạc chứ. Phải biết đủ, vì ở thời đại này, có được một nơi chốnan thân là tốt lắm rồi, toàn bộ tài sản của Tô Dịch Văn đều dồn hết vào căn nhànày, cô cũng không nên soi mói gì hết.

Vừa vào nhà, Đào Nhạc kinh ngạc, tuy diện tích nhà không lớn, nhưngkết cấi hiện đại, phong cách trang trí đơn giản, nhìn lên trên còn có một căngác gỗ, sofa và rèm cửa đều sử dụng gam màu nóng, phần nhà bếp được mở rộng,trang trí với gam màu xám bạc rất bắt mắt, cô dường như còn có thể tưởng tượngra cảnh người đàn ông nào đó mang tạp dề.

“Thế nào, có vừa ý với nhà của chúng ta không?” Tô Dịch Văn thấy bộdạng ngơ ngác của cô có chút buồn cười.

Nhà…Đào Nhạc lẩm bẩm cái từ này, đây là lần đầu tiên nghe được từmiệng Tô Dịch Văn nói ra, vừa xa lạ vừa quen thuộc, còn có thêm một loại cảmgiác rất yên tâm.

Đây được gọi là cái cảm giác thuộc về mình sao.

Đào Nhạc quay sang, cười cười gật đầu, “Phong cách này là do anhthiết kế sao?”

Tô Dịch Văn nghiêng người quan sát, “Anh cũng đâu có thiết kế nộithất bên trong, chỉ là người ta đưa cho anh mấy bản thiết kế để anh chọn, đây làphương án anh thấy tiện dụng nhất, xem ra thì cũng không tệ lắm.”

Đào Nhạc hoàn toàn không thể nói gì, cô chỉ biết người đàn ông nàykhông hề có tí xíu lãng mạn nào trong cách trả lời cả, cho dù là hò hét cũngđược, đâu cần phải nói trắng ra như vậy.

“Chắc là tốn không ít tiền đây, em thật đau lòng giùm anh đó!”ĐàoNhạc bắt đầu châm chọc.

Tô Dịch Văn bỏ hành lý xuống, “Em cũng đâu phải không biết là thờinay mua một căn nhà đắc đỏ bao nhiêu mà, anh còn phải đi vay đó.”

Đào Nhạc cởi giày ra, cả người ngã ra ghế sô pha, cảm nhận được sựmềm mại quả thật là rất tuyệt, đương nhiên Đào Nhạc biết rõ khuynh hướng bây giờlà thế này, trong mấy bộ phim truyền hình đều phản ánh cả.

“Lão Tô, có phải anh nói chúng ta sẽ không đổi nhà nữa phảikhông?”Đào Nhạc rất lo lắng hỏi một câu.

Tô Dịch Văn thở dài một hơi, “Tạm thời thì không.”

“Là ý gì chứ, sao lại là tạm thời thì không?”

“Nếu như một ngày nào đó cái chức cục trưởng anh không làm nữa, có lẽem với anh phải lo lắng vì chuyện nhà cửa đó.”

Đào Nhạc vừa nghe mấy lời này, liền bật người ngồi dậy, “Anh mới vừanhậm chức mà đã xuống chức sao?”

“Anh nói đây là ‘nếu như’, em đừng có ra vẻ khiếp đảm như vậy, nằmyên nào!”Tô Dịch Văn nói như ra lệnh.

Đào Nhạc vuốt vuốt ngực nói, “Làm em tưởng anh bị người ta điều trachứ.”

Thái dương Tô Dịch Văn giật giật, “Đang yên đang lành tại sao lại bịngười ta điều tra, anh có tham ô hối lộ đâu.”

“Bây giờ thì không , nhưng chưa chắc tương lai anh khôngcó.”

“Đào Nhạc!” Tô Dịch Văn giương mắt nhìn, cố kiềm chế bản thân khôngđến bổ cái đầu nhỏ của Đào Nhạc ra.

“Thôi thôi, coi như em không nói.” Đào Nhạc vội vàng đầu hàng, “À, màthỉnh thoảng anh tham chút ít cũng không sao, đừng để người ta phát hiện làđược.” Đào Nhạc nghĩ, thời đại này mà không vớt vát chút béo bở thì không thểsinh sống, nhưng mà loại chuyện nguy hiểm này nếu không nắm chắc thì không thểlàm được.

Tô Dịch Văn nổi nóng, “Đào Nhạc, em học pháp luật để làm gì, anh thắcmắc em có hiểu được những điều em vừa nói không vậy? ” Anh đúng là hết cách vớicô, không thể đánh mắng cô được, người này bây giờ là vì được cưng chiều quá mớikiêu ngạo.

Đào Nhạc cúi đầu, “Còn không phải vì em suy nghĩ cho cuộc sống saunày của chúng ta sao, toàn bộ gia tài của anh chỉ còn có sáu trăm tệ, làm saonuôi nổi em và em bé, chúng ta sớm muộn gì cũng phải ngồi hứng gió Tây Bắcthôi!”

“Ai nói thế? Em vậy mà không có lòng tin nơi anh? Ngay cả sống tạmqua ngày cũng không lo nổi sao?” Lòng tự trọng đàn ông của ai đó bị đảkích.

Đào Nhạc nghiêm túc suy nghĩ, nói thật lòng, “Không phải em không cólòng tin với anh, nhưng mà vấn đề chúng ta phải đối mặt sau khi kết hôn nhiềulắm, anh xem, một lát là tiền sinh hoạt, lát nữa là tiền sữa, em lại không đilàm, tiền trợ cấp nghiên cứu sinh hằng tháng cũng chẳng đủ tiềm cơm, đừng nói làmua thêm vật dụng, nếu có thể, em sẽ quay lại viện kiểm sát làm việc, hay là anhnói bên nhà anh giúp đỡ chúng ta chút ít được không?”

Tô Dịch Văn dĩ nhiên có chút không vui, “Anh bao nhiêu tuổi rồi màcòn nhờ gia đình tiếp tế, người ta nghe được họ cười cho, có khi còn bị ba mẹanh trách mắng, cho rằng anh đây ngay cả vợ cũng nuôi không nổi.”

“Vậy —-“

Tô Dịch Văn chủ động ôm lấy cô, dịu dàng cắt ngang lời nói, “NhạcNhạc, em cứ ở nhà đọc thêm sách báo gì đó, nếu chương trình học nghiên cứu sinhvất vả quá thì tạm nghỉ một năm, chờ sinh con xong lại học tiếp. Còn nhữngchuyện khác, em đừng quan tâm ,giao hết cho anh.”

Chỉ một câu ‘Giao hết cho anh’ đã làm lòng Đào Nhạc ấm áp hẳn, côcũng thông suốt, mẹ già từng nói đời người con gái chỉ cần mong ước sống yên ổn,con đường này tuy không nằm trong kế hoạch của cô, dù gì cũng đã đi một bướcrồi, vậy thì cứ chấp nhận, huống chi còn có một ông chồng tốt bên cạnh, cần gìphải suy tính nữa?

“Lão Tô, anh làm việc thì cứ tiếp tục đi, nhưng đừng lao lực tớichết, em còn đợi anh thực hiện đúng nghĩa vụ đó nha.” Đào Nhạc ôm cổ anh nũngnịu.

Tô Dịch Văn hôn chóp mũi cô, giọng cưng chiều, “Biết rồi, ngốcạ.”

Trong bầu không khí ấm áp, Đào Nhạc vốn tưởng người nào đó sẽ muốnhôn cô, hai mắt cô nhắm tịt, vậy mà vòng tay trống rỗng, người đâu mất tiêu, ĐàoNhạc nhìn quanh, thấy Tô Dịch Văn đã lên lầu, lát sau anh còn cầm theo vài cuốnsách với mấy chiếc đĩa CD bày trên bàn.

“Lão Tô, anh làm gì vậy?” Đào Nhạc tò mò.

Tô Dịch Văn cầm sách đưa cô, “Em đọc cho tường tận, đây là sách dưỡngthai.”

Dưỡng thai? Đào Nhạc nghi hoặc nhìn bìa sách, mẹ ơi, cuốn đầu tiên làLuận ngữ, phía dưới là Xuân thu, Mạnh Tử, còn có cả tuyển tập thơ Đường,Tốngtừ(*).

Đào Nhạc xém chút sùi bọt mép, anh đưa mấy thứ này để dưỡng thai đúnglà điên thật rồi.

“Tô Dịch Văn, anh đừng nói với em anh không làm cục trưởng nữa, màchuyển sang nghiên cứu phương thức nuôi dạy trẻ nha.” Đào Nhạc runsợ.

“Vậy thì sao chứ.” Tô Dịch Văn không phản đối, “Điều này rất bìnhthường.”

Đào Nhạc thật sự rất muốn nói bình thường mới là lạ, anh là một ngườiđàn ông đứng tuổi, vậy mà đang ngồi đó nghiền ngẫm sách dưỡng thai, đúng là khácngười.

“À, lão Tô, chúng ta thương lượng chuyện này đi, em có thể không đọcmấy thứ này không?” Đào Nhạc e dè hỏi.

Tô Dịch Văn đã chạy đến mở đĩa CD, ngay cả nhìn cũng không nhìn ĐàoNhạc, anh thẳng tay từ chối, “Không được, nhất định phải đọc, hơn nữa còn phảiđọc thành tiếng!”

“Em không đọc, em ghét nhất là cổ văn.” Đào Nhạc vứt sách, “Hơn nữaem bé còn ở trong bụng, nó nghe được mới lạ!”

Tô Dịch Văn xoay người, giống như đang kể chuyện lạ cho cô nghe, “Saoem biết em bé không nghe được? Thêm ít thời gian nữa chúng ta nói gì nó cũngnghe cả!”

“Thật à?” Đào Nhạc nghi ngờ, trong chuyện làm mẹ cô vẫn khá ngốcnghếch, nhưng cô cũng có nghe vài người còn lựa chọn mở nhạc nhẹ hoặc chuyện cổtích cho em bé nghe, vậy là cô phải đọc mấy thứ này thật rồi!

Tô Dịch Văn văn nhỏ âm lượng, tiếng đàn piano du dương trầm bổng vanglên, cảm giác trong căn phòng kiểu châu âu có chút lãng mạn.

Còn Đào Nhạc lại chẳng thấy lãng mạn tí nào, cô nhìn mớ cổ văn, chẳngbiết cái nào với cái nào.

Tô Dịch Văn thấy cô không có động tĩnh gì, anh bước qua chỗ cô rồingồi xuống, “Đây là mấy cuốn sách anh chọn lựa kĩ càng, em không muốn cũng phảixem, hôm nay đọc mấy cuốn này, mai lại đọc tiếp mấy tác phẩm văn học nước ngoàinổi tiếng, Trung Tây kết hợp.”

Mấy chuyện kinh khủng này, chỉ có Tô Dịch Văn nhà cô mới làmthôi.

“Em không đọc, đọc mấy thứ này chắc em phát điên!” Rốt cuộc Đào Nhạcvẫn cố phản kháng.

Tô Dịch Văn bắt chéo chân, tựa ngườivào sofa, “Vậy anh sẽ nói với bamẹ, em không chịu đọc sách, để ba mẹ xử lý em.”

Đào Nhạc giật mình, “Ba mẹ biết ? Họ cũng đồng ý?”

“Đúng thế, ba mẹ em, ba mẹ anh đều đồng ý, nói là ý kiến này rất hay,vừa khéo có thể tu thân dưỡng tính.”

Mấy người này là ai vậy trời!

Hay lắm, anh dám lấy người lớn ra đàn áp cô, chỉ cần người lớn ra taylà cô cùng đường. Đào Nhạc bất bình nhưng cũng đánh bất đắc dĩ mở Tống Từ ra,lớn tiếng đọc, “Bạch nhật y sơn tẫn…”

Khóe môi Tô Dịch Văn nhếch lên gian ác, trong lòng cảm thán, sớm biếtkết hôn rồi cô nhóc sẽ nề nếp, ngay từ đầu anh cứ ra tay, bây giờ anh phải điđường vòng, nhưng mà cũng tương ứng với câu nói, đường đi có quanh co thì tươnglai mới sáng lạn, giống như quả đào nhỏ này, bây giờ cô đã bắt đầu hiểu chuyệnrồi.

(*) Tống từ là một thể loại thơ gần giống với thể loại Thơ mớiở VN và Thơ bậc thang của Pháp, thể loại Từ có nguồn gốc từ rất xa xưa ở TrungQuốc và đến cuối đời Đường thì đã phát triển khá mạnh, sang đến đời Tống thì đãđược các Từ Nhân hoàn thiện về Âm Luật và Phát triển rực rỡ. (Trong truyện Nàngdâu nhỏ CL từng viết bài “Ngã nùng từ” vào thư gửi cho CBC đó.)