Dịch & Edit: ♥♥Mọi mọi đáng iu và chị♥♥
Sau đêm đó, Đào Nhạc trở về nhà mình ở, chính xác phải nói là trốnvề. Ba mẹ hỏi cô lý do, cô tùy tiện nói cô ở kí túc xá thì bị bệnh, nhiễm bệnhlâu ngày ngay cả thều thào cũng không ra hơi.
Hai ông bà già nhà họ Đào cuối cùng cũng đau lòng cho con gái, khôngcòn thái độ cứng rắn như trước nữa, bọn họ thấy sắc mặt Đào Nhạc không tốt cũngchấp nhận cho cô dọn về nhà.
Nhưng cho dù vậy, công việc vẫn như cũ, cô không thể không đến việnkiểm sát, cũng có thể nói cô không thể trốn tránh mãi được, kiểu gì cô cũng sẽtình cờ gặp phải người kia.
Tô Dịch Văn cái đại danh này, nghiễm nhiên trở thành ác mộng của ĐàoNhạc.
“Tiểu Đào.”
Trưởng phòng Vu cầm một xấp tài liệu bước đến, “Em đem những thứ nàyđến phòng công tố nha.”
Đào Nhạc run lên, đi phòng công tố? bây giờ cô sợ nhất cái phòng này,ngay cả đi WC cũng không dám lên tầng bốn, tình nguyện leo thêm hai tầng để đếntầng sáu.
“Chị Vu, em còn chút việc chưa làm xong…” Đào Nhạc chỉ vào máy tính,cẩn thận từ chối.
Trưởng phòng Vu đương nhiên là không vừa ý, “Mọi người đều bận rộncả, em đưa đi mau một chút, đừng có dây dưa nữa.”
Lời của trưởng phòng cô không dám không nghe, Đào Nhạc đành cam chịunhận lấy xấp tài liệu, thở dài, thôi kệ, gặp mặt nhau là chuyện sớm muộn gì cũngđến, cô cũng không thể tiếp tục trốn cả đời như vậy, đây cũng không phải phongcách của Đào Nhạc cô.
Được, Tô Dịch Văn, bà đây không tin anh dám hành động lỗ mãng ở nơilàm việc.
Lên đến tầng bốn, tim đào Nhạc đập thình thịch, nhìn tấm biển củaphòng công tố, không hiểu sao cô lại khẩn trương, trong đầu cô toàn bộ đều làhình ảnh của đêm đó
Không được, Tô Dịch Văn là tên bại hoại mặt người dạ thú, anh ta đãđối với mày như vậy, mày phải nên giận dữ chứ không được lưỡng lự phânvân!
Hít sâu một hơi, Đào nhạc gõ cửa, bước nhanh vào phòng .
Dượng là người đầu tiên nhìn thấy Đào Nhạc, “Tiểu Nhạc, sao con lạilên đây, có việc gì sao?”
Đào Nhạc vừa định trả lời, đã thấy đứng bên cạnh dượng còn một ngườikhác, anh ta xoay người, nhìn cô, dưới cặp kính viền vàng kia là đôi mắt chứađầy sự ưu tư, đến nỗi không thể phân biệt được rõ ràng.
Đào Nhạc xem nhẹ sự tồn tại của Tô Dịch Văn, cười cười, “Dượng,trưởng phòng Vu bảo con đưa cho dượng xấp tài liệu này.”
“À, để đó là được rồi.” Dượng chỉ vào chiếc bàn làm việc ở phía xa mànói.
Đào Nhạc vẫn cúi đầu, cô có thể cảm thấy được ánh mắt của Tô Dịch Vănđang rơi trên người cô, sau nụ hôn mãnh liệt của ngày hôm đó, cô vẫn không thểnào đối mặt trực diện với anh được.
Ngay lúc đó, Đào Nhạc tình cờ nghe được những lời dượng nói, đươngnhiên đối tượng không phải là cô.
“Dịch Văn, chuyện này tôi đã đề cập với cậu nhiều lần rồi, cậu cũngphải nể mặt tôi mới đúng chứ.”
Đầu tiên Tô Dịch Văn im lặng, sau đó cất giọng lạnh nhạt, “Vậy chú cứsắp xếp đi.”
“Quyết định vậy nha. Ngày mai tôi liên lạc với cậu.”
Nghe giọng dượng có vẻ rất hớn hở, còn Tô Dịch Văn thì không nói gìnữa. Đào Nhạc không để ý, sắp xếp tài liệu xong đang định ra về lại bị dượng gọilại.
“Tiểu Nhạc, tối nay hai nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm đạm bạc vớinhau, dượng đã nói với mẹ con rồi đó, hết giờ làm nhớ đừng vội vềđó.”
Đào Nhạc cảm thấy ngạc nhiên, bình thường dượng phải đi xã giao, hainhà bọn họ một năm cũng không cùng ăn được vài lần, ngày hôm nay làm sao vậy.Nhưng nhắc tới chuyện họ ăn cơm chung thì không phải cũng sẽ gặp lại bà chị HứaLăng sao?
Tâm trạng thoáng chút đã rơi xuống tới mức thấp nhất, Đào Nhạc đànhgật đầu đồng ý.
Cô ra khỏi phòng, không quên quay lại nhìn thoáng một cái, ánh mắt TôDịch Văn nóng rực, con ngươi đen sâu không thấy đáy. Áy náy? Hay là đang tựtrách mình? Cô không hiểu, chỉ biết chạy trối chết.
…
Buổi tối, thành viên hai nhà Đào-Hứa hiếm khi cùng ngồi chung vớinhau cũng đã tề tựu đủ mặt, không khí trên bàn ăn giống như hai nhà thông giagặp mặt nhau vậy
Đương nhiên, không ngoài dự đoán của Đào Nhạc, cô gặp Hứa Lăng, chịta vĩnh viễn thích dùng kiểu cách con nhà quan, lúc gọi món ăn cũng tỏ khí pháchcủa lãnh đạo, trước mặt người lớn làm đủ trò. Chậc chậc, nếu cùng lăn lộn trênthương trường thật không thể nào so được với người này, Đào Nhạc mặccảm.
Cũng may cô và Hứa Lăng cách nhau cả nửa bàn ăn, không cần trực tiếptiếp xúc với nhau, nếu không cô sẽ cãi nhau to với chị ta, có khi còn hất luônmớ thức ăn này luôn.
Dì lên tiếng trước, “Tiểu Nhạc, con làm việc ở viện kiểm sát thế nàorồi?”
Đào Nhạc thừa nhận, cô đối với dì rất mực kính trọng, chỉ duy nhấtvới bà chị họ này là không thể nào chung sống hòa bình được. Cũng có thể do từnhỏ ba mẹ hay so sánh cô và chị họ, trong lòng cô có chút ám ảnh, trong mắt bamẹ cô chẳng là gì cả.
Đào Nhạc vẫn chưa trả lời thì dượng đã nói tiếp, “Trưởng phòng Vu cókhen nó mấy lần, bà nói xem nó còn có thể ra sao hả, mầm non của nhà chúng ta đãđược trồng đúng nơi rồi.”
Lời dượng nói càng làm tăng khí thế cho Đào Nhạc, ít nhất cô cũng cóthể ngẩng đầu trước nặt ba mẹ, cho dù cô nói thế nào cũng không bằng lời củadượng.
Nhưng mẹ Đào ngồi bên cạnh lại hất một bát nước lạnh, “Nói cho cùngthì Đào Nhạc cũng chưa được vào biên chế, cứ như vậy thì tài giỏi cũng có ích gìchứ.”
“Không phải cháu nó còn định thi nhân viên công vụ sao?” Dượng nóitiếp, quay lại hỏi Đào Nhạc, “Đúng rồi, tiểu Nhạc, dượng chưa hỏi con, đã dựđịnh đến bộ phận nào chưa con?”
Đào Nhạc biết bây giờ tất cả mọi người đang chăm chú nhìn mình, nhânviên công vụ đối với cô mà nói chính là một điều gì đó ngoài tầm với, trong lòngcô thật sự không thích thú gì.
Chỉ là…
“À, con muốn tới phòng chống tham nhũng.” Cô thuận miệng nói, mụctiêu càng cao, cạnh tranh càng lớn, cô chỉ là con tôm nhỏ trong đại quân thamgia thi nhân viên công vụ, tỉ lệ rớt là cực cao.
“Phòng chống tham nhũng, rất tốt!” dượng kích động, “Con bé này đúnglà có mắt nhìn, nghe nói thi tuyển vào phòng chống tham nhũng rất ghê gớm, conráng thi viết cho tốt, về phần thi vấn đáp cứ để dượng lo.”
Đào Nhạc túa mồ hôi lạnh, sao cô cảm thấy lại bị rơi vào vòng nguyhiểm nữa rồi, biết vậy hồi nãy nói là đến phòng ‘chống trốn thuế’ là đượcrồi.
Quả nhiên hai ông bà già nhà họ Đào như được tiêm mũi thuốc trợ tim,nhất là mẹ Đào, “Dượng nó này, có lời này của dượng tôi cũng yên tâm, tiểu Nhạccó thể vào phòng chống tham nhũng thì tôi cũng có thể nghỉ hưu sớmrồi.”
Một tràng cười vang lên, mọi người nâng ly chúc mừng, Đào Nhạc nhìntrừng trừng cái chén nhỏ trước mặt, từ khi nào mà ba mẹ lại chịu nghe cách nghĩcủa cô vậy nè?
Đang suy nghĩ, mẹ Đào đột nhiên thốt ra một câu, “Tiểu Lăng, vậy cònchuyện người yêu của con thì sao rồi?”
Rốt cuộc đề tài cũng đã thay đổi, Đào Nhạc thở ra, mỗi khi dùng bữachung thì chuyện chung thân đại sự của Hứa Lăng đều được đưa ra thảo luận, vìchị ta chính là bà cô già ưa kén chọn.
“Vẫn chưa ra sao cả, gần đây quá bận rộn, không có thời gian nghĩđến.” Hứa Lăng có chút xấu hổ.
Bụng Đào Nhạc cuộn lên một trận, chị ta giả vờ thục nữ ngượng ngùnggì chứ, bình thường hay liếc mắt nhìn đàn ông, chưa từng thấy qua bộ dạng nàycủa chị ta à nha.
Dượng trách móc, “Ba cũng đang muốn nói đến chuyện này đó, trongphòng làm việc của ba có một đồng nghiệp rất được, người thì rất nhanh nhẹn, họcvấn cũng cao, bây giờ còn là kiểm sát viên , ba cũng đã nói với cậu ta rồi, cómuốn gặp thử không?”
“Có người tốt như vậy thật sao?”
“Yên tâm, là một người đặc biệt tốt, có thể là bà chưa từng thấy, chứhiệu suất làm việc của người ta còn hơn chồng bà nhiều lắm, kết hợp với con gáinhà chúng ta là cực kỳ tuyệt vời.”
“Hay là cứ gặp thử xem sao, tiểu Lăng chuyện này cũng không thể chậmtrễ được.”
“Ôi, dượng nó này, dượng nói đó có phải là người đến nhà chúng tôilần trước đúng không?” Mẹ Đào hỏi.
“Đúng, đúng, chính là cậu ta, Tiểu Tô, gọi là Tô DịchVăn.”
Một âm thanh vang lên, chiếc cốc bị vỡ nát, tiếng nói chuyện cũng bịgián đoạn.
Đào Nhạc kinh ngạc nhìn đống mảnh vỡ thủy tinh, đột nhiên trong lòngnhư bị người ta lấy mất một thứ gì đó vậy, hoàn toàn bối rối, ngay đến một chútlý trí nhỏ cũng không còn sót lại. Thực ra ngay từ sớm cô đã đóan được rồi, từlúc dượng nói đến đồng nghiệp trong bộ phận của dượng, cô nghĩ chắc không phảilà Tô Dịch Văn chứ, nhưng thật sự lúc nghe thấy cái tên này, rốt cuộc cô cũngkhông thể tự khống chế tâm trạng của mình.
“Tiểu Nhạc, con làm sao vậy?” Ba Đào đi qua, thấy sắc mặt cô trắngbệch.
Đào Nhạc lắc đầu, thấy mọi người đều lo lắng nhìn cô, cô liền miễncưỡng nở nụ cười, “Không có gì, vừa nãy trượt tay thôi.”
“Ba thấy sắc mặt con không tốt, có phải do máy lạnh ở đây nhiệt độquá thấp không?” Ba Đào lo lắng cho con gái, mấy hôm trước về nhà cũng có cảmgiác yếu ớt.
“Chắc là vậy.”Đào Nhạc đứng dậy, “Con ra ngoài hít thở không khí mộtchút.” Cô không để ý đến mọi người liền vội vã ra ngoài, cái đề tài này cô cũngkhông có cách nào tiếp tục lắng nghe nữa.
Nhưng bước chân cô còn chưa ra khỏi nữa cánh cửa, giọng nói của dượnglại vang lên, “Ba đã nói đâu ra đó với tiểu Tô rồi, Hai đứa tụi con ngày mai gặpmặt, nói chuyện thử xem sao.”
Hứa Lăng vậy mà lại có thể thay đổi kiểu cách cương quyết thườngngày, “Vậy thì gặp đi, con rất tin tưởng mắt nhìn người của ba.”
Đào Nhạc chỉ dừng lại trong ba giây, không chút chần chừ, cuối cùngcũng rời khỏi.
Tô Dịch Văn đồng ý sao, anh ta bằng lòng qua lại cùng Hứa Lăng, sauđó bọn họ sẽ ở với nhau, tuổi tác cũng tương đương, hợp ý với nhau thì sẽ kếthôn ngay lập tức, rồi sau đó nữa anh ta sẽ trở thành chồng chị họ của côsao?
Nhưng mà cô phải làm sao đây?
Đào Nhạc thừa nhận bản thân mình trời sinh đã là một con đà điểu, vềphương diện tình cảm, cô cốn không dám thừa nhận. Tuy rằng Tô Dịch Văn luôn chọcgiận cô, hoặc bắt nạt cô làm trò vui, nhưng cũng không thể nói là cô ghét anh .Cô bị thương, anh lập tức đưa cô đi bệnh viện, luận văn của cô không đạt, anhgiúp cô chỉnh sửa, cô thi vòng hai, anh chấm thông qua, cô bị đau bụng, anh đưathuốc cho cô, cô vào sở cảnh sát, anh liền vội vã đến, cô đói bụng, anh nấucơm…
Mọi thứ lướt qua trong đầu cô, không thể nhận ra Tô Dịch Văn đã vì côlàm nhiều việc như vậy.
Ngày hôm nay cái tên này đã khắc thật sâu vào tim cô, lúc nhìn lại,anh đã qua lại với người khác mất rồi, lại còn là bà chị họ mà cô ghétnhất.
Trong lòng Đào Nhạc lẫn lộn cảm xúc, cô thích Tô Dịch Văn, mà cô cũngnghĩ rằng anh làm nhiều chuyện như vậy, là bởi vì trong lòng anh cũng có cô,nhưng bây giờ thì sao đây.
Tại sao là Hứa Lăng, trên thế gian này có nhiều phụ nữ đến như vậy,vì sao lại là Hứa Lăng!
Đào Nhạc ra khỏi nhà hàng, nhịn không được liền bấm số cho cái cụcgạch đen kia, cô chỉ muốn hỏi rõ ràng, Tô Dịch Văn bằng lòng làm quen sao? Nhưngmà, di động lại không có người nghe máy, cô lại gọi lần nữa, nhưng vẫn không cótrả lời.
Rốt cuộc Tô Dịch Văn đang ở đâu, còn cố ý không nghe điện thoại củacô.
Đột nhiên nhớ đến lúc chiều cô đến phòng công tố, anh ta có nóichuyện với dượng, anh nói ‘Vậy chú cứ sắp xếp đi”, có lẽ là đã đồng ýrồi.
Đào Nhạc thất vọng dập máy, xoay người nhìn thấy chiếc Passat đặcbiệt cách đó không xa, ánh đèn đêm cũng làm cho cả chiếc xe sáng rực, là xe củaHứa Lăng, xe của Tô Dịch Văn cũng giống y chang. Thực sự muốn đi xe cặp với nhausao, mà trong thời gian sắp tới hai chiếc xe đó sẽ cùng đậu dưới nhàcô…
Nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt Đào Nhạc thoáng có chút dịthường, cô có nói rằng nếu ai cướp mất thứ gì đó của cô thì cô sẽ không để chongười đó sống yên lành, Hứa Lăng muốn cướp mất người đàn ông của cô là chị ta đãtự đâm đầu vào chỗ chết, chuyện tìm người yêu này của chị ta nhất định cô sẽkhiến nó không thành!