Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 19




Dịch & Edit: Hai chị em Mit

Đào Nhạc bệnh thật rồi, theo như lời cô nói thì là chân tay không cònsức lực, trong mắt chỉ thấy sao, triệu chứng ớn lạnh. Hình như kể từ khi bước rakhỏi kí túc xá của Tô Dịch Văn, cô đã bắt đầu thấy khó chịu rồi.

Từ nửa đêm hôm đó tới giờ, Đào Nhạc đã làm ổ trên giường, ngoại trừba bữa cơm và lúc đi vệ sinh, cô nổi lên muốn xa lánh cuộc sống, một lần muốnđoạn tuyệt tất cả. Đầu tiên là khóa máy, sau đó cũng không về nhà, ngay cả khimẹ Đào gọi điện thoại đến kí túc xá của cô, Đào Nhạc cũng chỉ qua loa vài câucho xong. Bọn Lưu Hạo Nguyệt mấy người đều thấy lo lắng cho cô, hỏi cô bao nhiêulần cũng không nói, cho rằng cô đang luyện môn pháp ** nên mới không dám ra khỏicửa.

Đào Nhạc không muốn giải thích nhiều, cô cũng biết căn bệnh này thựctế là do tác động tâm lý, là những gút mắc trong lòng cô, đối với bất kì chuyệngì cũng bị mắc kẹt, dù cho mấy ngày trước kết quả thi nghiên cứu sinh đã có, côcũng thi đậu, nhưng một chút xíu vui vẻ cũng chẳng có.

Tâm bệnh vẫn còn tâm dược để chữa trị, mấy câu thế này đúng là hùngười mà. Tâm bệnh của Đào Nhạc là do Tô dịch Văn gây nên, nhưng quan trọng làbây giờ hễ cô nghĩ đến cái tên này liền thấy đau đầu, đêm đó sau một hồi cãi vãdường như bọn họ đã hơi vượt quá quan hệ thầy trò, cũng là lần đầu tiên cô khóctrước mặt đàn ông, thực sự là không còn mặt mũi gặp ai. Phải thừa nhận chuyệnkhông ra khỏi cửa thực ra là do cô không muốn gặp Tô Dịch Văn, điều mấu chốt ởđây chính là cô đang trốn anh.

Mà nhắc đến Tô Dịch Văn, đã hơn một tháng nay cũng không nghe thấytin tức gì, lại mai danh ẩn tích nữa rồi. Cũng đúng thôi, người ta là kiểm sátviên, cũng chỉ tạm thời làm việc ở cái trường rách nát này, muốn đến thì đến,muốn đi thì đi, vốn không thiếu thốn gì chút tiền lương này. Huống hồ cô cũng đãnói mặc kệ chuyện làm tổ trưởng, sau này bọn họ sẽ không bao giờ gặplại.

Lúc này điện thoại trong kí túc xá vang lên, không cần Đào Nhạc đoáncũng biết là ở nhà gọi đến. Quả nhiên sau khi Lưu Hạo Nguyệt bắt máy, liền nhìnngay người nào đó đang nằm trên giường, “Quả Đào, mẹ cậu nói cậu mà tiếp tụckhông nghe điện thoại thì cậu đi chết đi.”

Hừm, mẹ thật là ngay cả thủ đoạn này cũng sử dụng? Đào Nhạc bất đắcdĩ, đành phải bò xuống giường nghe điện thoại.

“Alo, mẹ…” giọng cô ồm ồm y như giọng một bà già.

Đầu dây bên kia cả bụng mẹ Đào vốn đang tức giận, nhưng vừa nghegiọng con gái liền nhận thấy có chút không thích hợp, trong lòng sốt ruột hỏi,“Tiểu Nhạc, xảy ra chuyện gì rồi, đừng làm mẹ lo lắng có được khôngvậy.”

“Con biết rồi, sắp tốt nghiệp nên có nhiều việc quá, con không cóthời gian về nhà.” Cô chỉ có thể nói như vậy.

“Không cần nói nữa, tối nay về nhà ngay, mẹ có chuyện muốn nói vớicon, liên quan đến việc làm của con, đừng có mất tích nữa đấy.”

Mẹ đã nói đến thế rồi, Đào Nhạc đành phải thỏa hiệp, nói cho cùng côcũng không thể tiếp tục buồn chán như vậy, cũng rất có lỗi với thânthể.

“Con biết rồi ạ, tối nay con sẽ về, mẹ yên tâm nha.”

Nhận được lời đảm bảo của con gái. Mẹ Đào mới an tâm gác máy, ĐàoNhạc thở dài, tôt nghiệp xong là phải đi làm, thi nghiên cứu sinh cũng vô íchrồi.



Đào Nhạc về nhà, lần này dưới lầu không thấy chiếc passat của HứaLăng, cô thở phào nhẹ nhõm. Dựa theo trạng thái tinh thần bây giờ, cô tuyệt đốikhông thể đấu lại bà chị này, nói như thế nào thì cô cũng đã không còn là ĐàoNhạc của ngày xưa nữa.

Trên bàn cơm, ba người Đào gia cùng ngồi với nhau, bình thường congái đi học không thể về nhà, hai ông bà già không phải đi làm thì cũng đi xãgiao, trong nhà thường rất lạnh lẽo buồn tẻ.

Mẹ Đào buông đũa, nét mặt nghiêm túc, “Tiểu Nhạc, kết quả thi của concó rồi phải không?”

“Dạ, thi đậu rồi ạ.” Đào Nhạc chỉ lo xới cơm trong bátăn.

“Mẹ thấy lần này con đừng thi nghiên cứu sinh nữa, trực tiếp đi làmluôn đi.”

Đào Nhạc sửng sốt, “Vì sao ạ?con vất vả lắm mới thi đậu mà!” Phảibiết rằng cô thi lần hai vất vả biết bao nhiêu, cả đời cũng không thể quên đinhững chuyện đáng ghét cô vừa trải qua.

Mẹ Đào trả lời một cách đương nhiên, “Con mà học nghiên cứu sinh cũngmất hết ba năm nữa, tới năm nào con mới đi làm chứ. Không phải mẹ phản đối việccon học lên, nhưng mà công việc trước mắt rất khó tìm, chi bằng đi làm luôn đỡphải phí phạm thời gian. Trách nhiệm của ba mẹ cũng sẽ nhẹ đi đôichút.”

“Con học tiếp nghiên cứu sinh rồi cũng có thể đi làm, không có mâuthuẫn gì mà!” Đào Nhạc vội vàng giải thích.

Ba Đào thấy hai mẹ con bắt đầu ầm ĩ, liền đến giảng hòa, “Tôi thấycon gái thích học cũng là chuyện tốt, về chuyện việc làm, đợi nó tốt nghiệp rồitính tiếp.”

“Không được!” mẹ Đào rất kiên quyết, “Đào Nhạc, đầu hè con phải đếnviện kiểm sát của dượng con, mẹ đã nhờ cậy dượng ấy hết cả rồi, dượng sẽ sắp xếpmột công việc thích hợp cho con, con có đếm xỉa tới hay không cũng mặc kệ! Vềchuyện ngiên cứu sinh, con học tiếp cũng được, nhưng ba mẹ sẽ không đóng học phícho con, tự con gánh vác đi!”

Chuyện này làm cô trợn tròn cả mắt, cô kiếm đâu ra số tiền lớn đểđóng học phí, cô thật sự nghi ngờ hai người này có phải ba mẹ ruột của mình haykhông, Mẹ quả thực là ngược đãi trá hình mà.

“Bà để một đứa con gái như nó làm sao kiếm ra tiền đóng học phíchứ!!” ba Đào dĩ nhiên là không đồng ý với quan điểm với vợ mình.

“Ông Đào, chuyện này ông đừng quan tâm, chúng ta đã nuôi con lớn nhưvậy, cũng nên để nó độc lập rồi. Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý chuyện thinghiên cứu sinh gì gì đó, là tự nó muốn phí sức, có chịu nghe lời tôi thi làmnhân viên công vụ đâu. Tôi cảnh cáo ông nha, đừng có lén lút lấy tiền cho con,tôi mà biết được, ông khó sống đấy!”

Đối mặt với sự uy hiếp của vợ, tính nóng nảy ba Đào cũng nổi lên, “Ốichà, người như bà trở nên thô bạo từ khi nào vậy, thì ra nhà ta là do bà làm chủphải không? Tôi phản đối!”

“Ông phản đối?” mẹ Đào bật dậy, “Được, ngày mai ông đến cơ quan màngủ, ông đến cơ quan mà làm chủ, đừng có về nhà!”

“Đi thì đi, tôi thật không thể tiếp tục sống với bà nữarồi!”

Đào Nhạc thấy ba mẹ cãi nhau càng ngày càng ác liệt, đầu óc choángváng, “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, con đến viện kiểm sát, tự con đóng học phí, đượcrồi chứ!” Nói xong, cô ném luôn bát đũa rồi chạy ra khỏi nhà.

Đào Nhạc thấy buồn bực, gần đây có phải cô xung khắc với gia đình nàykhông vậy, lần nào về nhà cũng ầm ĩ, hiện tại cô chịu không nổi bầu không khíđó. Nói tới nói lui, tất cả là lỗi của cô, ba mẹ sai cái gì chứ! Cô không phảimọt sách, cũng không phải không hiểu suy nghĩ của mẹ, nhưng thi đậu rồi, chuyệngì đến cũng sẽ đến thôi. Cô cũng từng suy nghĩ chuyện việc làm, nhưng bây giờ tỉlệ tốt nghiệp cao như vậy, đi đến đâu cũng cần phải có thực lực và mạng lướiquan hệ, thiếu một cái cũng không được, thử hỏi năng lực cô như vậy có thể làmđược việc gì chứ!

Oán giận những điều này cũng vô dụng, mẹ cũng đã nói rõ như vậy rồi,cô biết không phải chuyện đùa, chuyện học phí cô phải đảm trách thôi. Công việcđó cũng chỉ là hào nhoáng bên ngoài, cho dù cô có làm việc ở viện kiểm sát,trong thời gian ngắn cũng không thể nhận được sự đối đãi như một nhân viên côngvụ, số học phí đó với cô mà nói thì đã trở thành mây trôi nơi chântrời.

“Tôi có rất ít tiền, thật sự có rất ít tiền!”

Đào Nhạc ở trong kí túc xá liên tục phát ra tiếng nhưng lại khôngnghe có ai trả lời lại, ai cũng biết gần đây cô không bình thường, chắc là luyệncông tẩu hỏa nhập ma rồi.

Đúng lúc này ủy viên hội sinh viên đến kí túc xá, “Có Đào Nhạc ở đókhông?”

“Có!” Đào Nhạc vội vàng lăn xuống giường, thấy ủy viên hội sinh viênkhông có việc gì tự nhiên lại đến.

“Cậu ở đây thật tốt quá, gọi điện thoại cho cậu khôngđược.”

Đào Nhạc không nói gì, cô vẫn trong tình trạng tắt máy.

“Cậu có chuyện gì sao?”

“Là thế này, luận văn của cậu đã sớm được bầu chọn là xuất sắc, nghenói đã được công bố trên báo pháp luật, dựa theo quy định của trường, cậu đượcthưởng một ngàn tệ.”

Ha, đây đúng là tiền từ trên trời rơi xuống mà, cô đã qua thời kì xuinhư cục phân chó rồi, ngay lúc thiếu thốn lại có trong tay chút của cải. Nhưngkhông phải luận văn của cô bị chết nửa đường trên tay Tô Dịch Văn à, tại sao bâygiờ lại trở thành xuất sắc?

Tô Dịch Văn từng nói sẽ giúp cô chỉnh sửa, chẳng lẽ không phải anhnói đùa?

Ủy viên hội sinh viên nói tiếp, “Đúng rồi, thầy hướng dẫn luận văn tổcác cậu không thể làm việc tiếp nữa, bây giờ do giáo sư Phùng tiếp nhận, cậuchuẩn bị để cuối tuần bảo vệ cho tốt, sau đó chờ nhận bằng tốt nghiệpnha.”

Những lời vừa nói khiến Đào Nhạc sửng sờ cả nửa ngày, vất vả lắm mớimở miệng ra hỏi, “Thầy hướng dẫn của chúng tôi sao vậy?”

“Không biết nữa, nhà trường thông báo là giáo sư Tô có việc phải nghỉdạy. Nhờ mình báo cho cậu biết luận văn của cậu đạt xuất sắc, chuyện bảo vệ luậnvăn không cần phải sợ.”

Đưa mắt nhìn ủy viên hội sinh viên ra về, cả người Đào Nhạc lặng lẽ,tại sao Tô Dịch Văn tự nhiên lại đình công, chút xíu dự báo cũng khôngcó.

Do dự lấy điện thoại ra, cô bỗng nhớ ra mình chưa cho Tô Dịch Vănbiết số điện thoại mới, anh cũng không thể gọi cho cô. Quả nhiên, trong điệnthoại ngoài N lần cuộc gọi nhỡ, còn có rất nhiều tin nhắn rác, vốn không hề cósố cục gạch đen của Tô Dịch Văn.

Hay là mình đến gặp anh ta hỏi xem sao?

Hỏi thì được gì chứ? Chỗ người ta làm việc không phải là trường học,chắc chắn là về viện kiểm sát rồi. Hơn nữa, Tô Dịch Văn nghỉ dạy không phải rấttốt sao, hướng dẫn làm luận văn lần này vốn là do giáo sư Phùng dẫn dắt, Tô DịchVăn làm sao thông thạo bằng chứ! Bây giờ anh ta đi rồi, cũng không còn phải chịusự bắt nạt của anh ta nữa, đáng phải chúc mừng, chứ mày còn mặt mày ủ dột làmcái gì.

Vui vẻ, phải vui vẻ chứ!

Nhưng bất luận Đào Nhạc tự an ủi mình thế nào, nhưng trong lòng côlại thấy mất mát và khổ sở, không cách nào kiềm chế được.



Thời gian trôi rất nhanh, cuối cùng Đào Nhạc cũng tốt nghiệp rồi. Nhớđến hôm bảo vệ luận văn, cô vốn mong rằng sẽ được nhìn thấy bóng dáng của TôDịch Văn, nhưng lại không thấy đâu. Sau đó hỏi giáo sư Phùng, mới biết Tô DịchVăn thời gian làm việc tạm thời ở đây đã hết, gần đây các án tử ở viện kiểm sátcũng rất nhiều. Anh bận tới nỗi không thể đến đây, đành phải rời khỏi trường.Nhưng phòng làm việc của anh vẫn được giữ lại, có thể sau này sẽ trở lại, tất cảđều phải xem nhà trường và viện kiểm sát sắp xếp thế nào.

Dù thế nào thì người đàn ông đó nghỉ dạy cũng là sự thật, trong lòngĐào Nhạc còn ước sao anh biến mất. Haiz…cho dù lòng cô có chút lung lạc, thì côcũng đã quên rồi, cứ xem như đây là một lần bốc đồng sau cùng của thời kỳ trưởngthành vậy.

Lúc này Đào Nhạc đã mặc quần áo chỉnh tề, trên người khoác cả bộ áochoàng đen, nhìn thế nào cũng thấy giống như một nữ đạo sĩ, may là xung quanhcũng có người mặc như vậy, cô vội vội vàng vàng chạy ra phía cổngtrường.

Không sai, hôm nay chính là ngày Đào Nhạc chụp ảnh tốtnghiệp.

Bốn năm trời, bà đã phải sứt đầu chảy máu chỉ để mặc trên người bộ đồvà cầm trong tay tấm bằng mỏng dính này, chịu đựng vô số gian khổ, cuối cùngcũng tu thành chính quả, nói bà đây khác người bà đây cũng chấp nhậnluôn.

Vừa suy nghĩ Đào Nhạc vừa nhảy chân sáo tung tăng, nhưng đột nhiênthắng gấp đến nỗi bước chân của cô cũng chênh vênh, thiếu chút nữa là ngã sấpxuống. Mồ hôi sau lưng tuôn ào ào, không biết là do bị dọa hay vì thời tiết thayđổi, Đào Nhạc vỗ vỗ ngực, người nào đó thật đáng bị trăm ngàn dao găm(*) dámkhoe xe trong trường! cô theo bản năng quay đầu lại, thấy trên chiếc xe có haichữ ‘Tư Pháp”, thật muốn chửi một câu quá.

Được thôi, xe nhà nước không thể chọc phá được.

Không ngờ cửa xe mở ra, trước tiên là một đôi giày da nam giới bóngloáng chạm đất, nhìn lên một chút là một bộ vest đen, chiếc áo sơ mi màu xámtro, cặp kính viềng vàng, đôi mắt hoa đào…

Không phải Tô Dịch Văn thì là ai nữa!

Anh ta biến mất một tháng rồi lại xuất hiện, còn có thêm một chiếcbốn bánh, ăn mặc rất tiêu chuẩn, quá phô trương!

Đào Nhạc suy nghĩ đến ngây người, không chú ý đến đôi mắt nhìn lomlom của Tô Dịch Văn đang đến gần, giọng nói êm tai quen thuộc vang lên, phútchốc mê hoặc cả lòng người.

“Sao thế, nhận không ra tôi à, hay là quá kích động khi thấytôi?”

Đào Nhạc hoàn hồn, nghĩ cả nửa ngày rồi hỏi một câu, “Tô Dịch Văn,sao anh lại đến đây?”

“Đến chụp ảnh tốt nghiệp.” Tô Dịch Văn cười, bổ sung thêm, “Là nhàtrường mời tôi đến.”

Hèn chi, Đào Nhạc gật đầu, “Là vậy à, vậy anh bận rộn rồi, tôi đitrước đây.”

Tô Dịch Văn thấy cô đi ngược hướng, “Em không đi chụp ảnhhả?”

Đào Nhạc dừng chân lại, cô bị sao vậy, thấy anh là đầu óc liền khôngbình thường, ngay cả phương hướng cũng nhầm lẫn, khẩn trương cái gì vậychứ.

“Tôi đi nhầm hướng thôi, không sao.” Đào Nhạc ão não xoay người, tiếptục xông về phía trước, nói chung là cô phải cách người đàn ông này thậtxa.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Đào Nhạc nghe phía sau có người lêntiếng, “Em có cần phải trốn tôi như vậy không, Dù sao luận văn của em cũng đãđược đánh giá là xuất sắc, ngay cả một câu cảm ơn em cũng không nóisao?”

Vừa nghe tới luận văn, Đào Nhạc liền nhịn không được mà hỏi, “Nói vậythật sự là anh đã giúp tôi chỉnh sửa?”

“Em nói thử xem?” Có tia sáng lấp lánh trong đôi mắt hoa đào của TôDịch Văn.

Đào Nhạc sợ nhất ánh sáng trong đôi mắt anh, cho dù là tia sáng xanhlúc trước hay loại ánh sáng rực rỡ trong lúc này, cô đều chịu không nổi. Thấy TôDịch Văn đang nhìn mình chằm chằm, gương mặt Đào Nhạc ửng hồng, nghẹn một hồithật lâu mới nói, “Tôi…chuyện đó, cảm ơn thầy.”

Tô Dịch Văn mỉm cười, chỉnh trang lại y phục, “Không có chi, nghe nóinhà trường có tặng cho em một khoản tiền thưởng?”

Tại sao anh ta lại đề cập đến tiền bạc? Đào Nhạc đột nhiên trở nêncảnh giác, “Anh biết sao?”

Tô Dịch Văn vẫn cười không nói, nhưng Đào Nhạc lại nghĩ anh đang cóâm mưu, tại sao anh ta lại chuyển hướng sự chú ý sang tiền bạc rồi? Làm sao côcó thể quên anh ta là tên keo kiệt số một trên đời chứ!

“Anh muốn gì đây, số tiền này là của tôi!” Đào Nhạc lấp tức công khaiquyền sở hữu, cô cần số tiền này để đóng học phí, một đồng cũng không thể cho TôDịch Văn được.

Tô Dịch Văn cố ý kề sát, “Em nói vậy là sai rồi, bài luận văn này tôicũng có phần, theo lý mà nói phải chia đôi số tiền thưởng, nếu không có sự giúpđỡ của tôi, em làm sao có thể công bố nó được?”

“Người kí tên là tôi, quyền tác giả cũng là tôi, anh đừng hòng có mộtxu!” Đào Nhạc vừa nói vừa lui ra sau, sợ Tô Dịch Văn sẽ xông lên phíatrước.

Thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, Tô Dịch Văn cũng không đùa với cô nữa, “Emyên tâm đi, tôi sẽ không lấy tiền của em đâu.”

Đào Nhạc bán tính bán nghi, “Thật sao?”

Tô Dịch Văn gật đầu, xoa xoa mái tóc trước trán cô, “Cô béngốc!”

Đào Nhạc ngại ngùng né tránh, đột nhiên nhớ tới chuyện chụp ảnh, vẫyvẫy tay, “Tôi phải đi chụp ảnh rồi, không nói chuyện với anh nữađâu.”

“Đào Nhạc!” Tô Dịch Văn gọi cô lại, khóe mắt cong lên, “Chúc mừng emtốt nghiệp!”

Lúc này cô đã thấy rõ được nụ cười của Tô Dịch Văn, không chút u ámkì dị, thậm chí còn mang theo một tia ấm áp, khiến cô như đắm chìm trong nụ cườiđó. Ký ức chợt hiện về, cô nhớ đến đêm hôm đó anh ôm cô, nhẹ giọng dỗ dành, chưabao giờ anh dịu dàng đến thế.

Đào Nhạc lắc đầu, là Tô Dịch Văn rót mật vào tai mày, không thể bịtrúng kế! Cô lập tức chuyển sang giọng đĩệu lỗ mãng, “Giáo sư Tô, chúng ta tạmbiệt, hơn nữa là không bao giờ gặp lại!”

Tô Dịch Văn nhìn hình bóng đang chạy xa xa, cuối cùng bật cười, thầmnói, “Sao em biết là không bao giờ gặp lại…”

Quả thực, những sự cố giữa bọn họ vẫn chưa hề kết thúc.

Đó là chuyện rất lâu về sau, Đào Nhạc mới hiểu được, từ trước tới giờlà cô quá ngây thơ, thực ra cô và Tô Dịch Văn quen biết nhau ngày đó là đã địnhtrước sau này sẽ ở cạnh nhau.

Nửa tháng sau, cô và anh lại bắt đầu một trận chiến tại viện kiểmsát.

(*): Từ gốc là 杀千刀: đây là một câu mắng người, ý trù cho người đó bị trămngàn con dao đăm vào.