Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Chương 14




“Đào Nhạc vốn không có khái niệm về câu ‘ Họa vô đơn chí’. Thế nhưngtừ khi gặp gỡ Tô Dịch Văn, cô cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là đau khổ. Luận vănbị đứt ngang cũng không nói gì, anh còn ép cô đổi sang một cái luận đề kì cục,rồi thêm chuyện gặp cướp, cô anh dũng bị thương, mất túi mất hết cả giấy chứngminh và một chiếc di động, giờ còn nguy hiểm hơn, cô trở thành đối tượng phảiđập bẹp dí của đám fan cuồng, vậy mà nam chính Tô Dịch Văn lại đang thảnh thơivui vẻ ở Vân Nam, càng nghĩ càng không thấy công lý ở đâu.

Nhưng chuyện này cũng thật kì lạ, Đào Nhạc tự hỏi lòng thấy bìnhthường đối xử với mọi người rất cẩn trọng, việc gì cũng cố thủ thân trước, vẫngiữ vững lập trường ‘ người không xúc phạm tôi, tôi cũng không xúc phạm đếnngười.’, cho tới bây giờ cũng chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng rõ ràng chuyện ảnhchụp lần này là bôi nhọ cô, muốn cô sống không yên ổn trong trường, là ai đã trùtính hãm hại cô đây?

Điều đáng ăn mừng chính là chân Đào Nhạc đã hồi phục, thuốc bôi củachị bác sĩ kia đúng là rất hữu hiệu, cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi cuộcsống trong kí túc xá, có thể ra ngoài tha hồ hoạt động.

Chỉ là Đào Nhạc không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, vụ ảnh ‘khiêudâm’ đã được lên cấp, ảnh chụp cô và Tô Dịch Văn đã được dán lên bảng thông báoto nhất trường, từng tấm từng tấm dán kín mít, bên cạnh chắc chắn còn kèm theocâu quảng cáo, ví dụ như: ‘Cô gái đáng bị tiêu diệt’, ‘Hình mẫu phụ nữ làm bạihoại thuần phong mỹ tục’, ‘Nếu có nhu cầu muốn gặp cô gái này xin vui lòng gọiđến số × × , liên hệ: Nhóm sinh viên nữ khoa hành pháp’, vân vân…

Đào Nhạc không nhịn được mà cảm thán, bản thân có thể khiến cho tấtcả mọi người cùng lúc đối xử với mình như vậy, đúng là sống không uổng phí cuộcđời này.

Người vây lại xem không ít, chỉ chỉ trỏ trỏ y như xem kịch. Đào Nhạcđứng sau lưng đám người đó, cô vội vàng cúi đầu, may mà hôm nay cô mặc áo khoáccó mũ che, cô thừa dịp sử dụng phong cách của anh Châu Kiệt Luân. Cô ngó thấyphía trước có vài người trong đám fan đứng canh bảng thông báo, lại còn lôi kéonhững sinh viên nữ khác, xem điệu bộ chắc muốn tìm cho ra nữ chínhđây.

Đào Nhạc thật sự bứt xúc với cuộc đời, cái đám nhóc này có phải là ănno không có việc gì làm rồi, tìm ra cô thì tốt chỗ nào, Tô Dịch Văn sẽ trở thànhcái gì?

Nơi đây không thích hơp ở lại lâu, Đào Nhạc rời khỏi đám người, côcũng không rảnh rỗi mà tiếp tục ở lại. Sáng sớm mẹ đã gọi điện thoại đến kí túcxá, nói tại sao không gọi di động cho cô được. Đào Nhạc chỉ có thể nói đại là điđộng bị rớt, mới đánh lừa được bà. Nghĩ đến bản thân cô hiện tại và cuộc sốngbên ngoài đã mất đi mối liên hệ, Đào Nhạc liền cảm thấy không có sức lực, tuyrằng được sử dụng cục gạch của Tô Dịch Văn, nhưng cô cũng không dám tùy tiện lấynó mà gọi, ai biết lúc tên đàn ông keo kiệt kia trở về có tính phí điện thoạivới cô không chứ. Trong điện thoại mẹ cũng không quên nhắc nhở, bảo cô tối nayvề nhà ăn tối, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Rất hiếm khi mẹnghiêm túc như vậy, Đào Nhạc không dám không theo, hơn nữa ở trường cô cũng chỉcó thể lẩn trốn, chi bằng về nhà đợi hai ngày.

Nói đến ba mẹ của Đào Nhạc, thì cả đã ăn cơm của quốc gia, trong đầucũng đều là những quy cũ truyền thống. Đào Nhạc may mắn được sinh ra trong thờiđại mới, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị ba mẹ mình đồng hóa.

Nhưng mà, mẹ cô cứ nhấn mạnh nhiều lần, phải kế thừa truyền thống tốtđẹp của gia đình, đem tinh thần của một nhân viên công vụ phát huy rực rỡ, bấtluận thế nào thì kiếp này Đào Nhạc cũng phải thi vào một bộ phận quan trọng nàođó, sau đó sẽ tìm một người đàn ông ngang hàng cũng trong một bộ phận nào đó,tạo nên một gia đình kiểu mẫu. Cho nên, nhiều lúc Đào Nhạc cũng khó mở miệng,bởi vì cô biết mình không thể đáp ứng mong muốn của ba mẹ, bản thân cô vẫn cònnhiều điều chưa thông suốt. Nếu bản thân cô đã ăn cơm do cơ quan của ba cungcấp, sử dụng giấy vệ sinh do cơ quan của mẹ phát cho, đây không phải là đãi ngộcủa nhân viên công vụ sao!

Nghĩ như vậy, Đào Nhạc đã đi đến cửa nhà mình, nhìn thấy dưới lầu cómột chiếc Passat màu đen ( xe của hãng Volskwagen) khá đặc biệt, cô nheo mắt,nếu như đóan không lầm thì chiếc xe này là của chị họ Hứa Lăng. Bà chị này chẳnglã đến mách lẻo chuyện lần trước à?

Trong lòng có chút bất an, Đào Nhạc lên lầu, chưa kịp gõ cửa thì bacô đã mở cửa rồi, chắc là ở trên lầu đã thấy cô rồi.

“Ba, con về rồi.” bài hát của anh Kiệt Luân(*) sao mà hợp với tìnhhuống này của cô thế.

Ba Đào chỉ tằng hắng một tiếng, không nói gì nhiều. lòng Đào nhạcliền cảnh giác, sắc mặt của ba rất khó coi, dường như cảm nhận được chút lửagiận, sao vậy nhỉ?

Đào Nhạc dè dặt dò xét, trong phòng khách có vài người, mẹ Đào hiểnnhiên không tính tới, dì cũng có mặt. Đương nhiên, quan trọng nhất là cô đã nhìnthấy bóng dáng của Hứa Lăng. Bà chị mặc một bộ đồ màu trung tính, giống như cócả phái đòan đến nhà cô, chân cô run rẩy lập cập.

Đào Nhạc cười hì hì đi tới, “Dì, chị họ, sao mọi người lại đến đâyvậy?”

Mẹ Đào vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Tiểu Nhạc con qua đây, mẹ cò chuyệnmuốn hỏi con.”

Tim Đào Nhạc đập mạnh một cái, tại sao vừa mới tới lại giống như bịthẩm vấn thế này. Cô lén nhìn Hứa Lăng, bà chị đang uống trà, giống như là chuẩnbị chờ xem kịch hay vậy.

“Tiểu Nhạc, chị họ con nói hai ngày trước nhìn thấy con cùng ăn tốivới một người đàn ông, có chuyện này không?” Mẹ Đào Nhạc hỏi thẳng vào vấnđề.

Đào Nhạc đóan được bà chị Hứa Lăng đến nhà cô đúng là không có ý tốtmà, chắc chắn ở trước mặt ba mẹ cô thêm mắm thêm muối nói lung tungrồi.

“Mẹ, đó là thầy giáo của con, mẹ đừng nghĩ như vậy.”Đào Nhạc cố ýgiải thích nhẹ nhàng, cũng không quên trừng mắt nhìn Hứa Lăng.

“Thầy giáo lại ăn cơm với mình con sao?”

Lại là vấn đề này, Đào Nhạc không nói gì.

“Tại sao không thể chứ! Hơn nữa, ăn thì cũng chỉ là ăn cơm, chẳng lẽmọi người không có lúc phải mời cấp trên ăn cơm sao, con cũng giống vậy thôi,mời thầy giáo ăn cơm thì có làm sao!” Đào Nhạc bắt đầu tranh cãi, cô không chịuđược việc bị người khác vu oan.

Hứa Lăng ở bên cạnh chọt vào một câu, “Con thấy vị thầy giáo đó củaĐào Nhạc cũng đã ba mươi rồi, chắc là đã kết hôn rồi.”

Đào Nhạc giận đến mức răng va lạch cạch vào nhau, đây là lời của mộtngười làm chị nói ra sao. Hôm đó cô cũng chỉ cười nhạo vài câu, khiến cho bâygiờ cô bị oan thế này sao!

Mẹ Đào nghe xong, bộ dạng tức vì rèn sắt không thành thép, chỉ vàoĐào Nhạc, “Con thật là biết làm đẹp mặt nhà ta mà, học theo mấy nhân vật trongti vi làm hồ ly tinh có đúng không!”

“Em có gì từ từ nói, đừng có mắng cháu nó mà.”Dì ở bên cạnh khuyênnhủ.

Đào Nhạc vội đứng lên, “Mẹ, mẹ đừng nghe chị họ nói bậy, vốn không cóchuyện này mà! Thầy giáo của con chưa kết hôn, con cũng không có làm hồ ly tinh,là quan hệ thầy trò trong sáng!”

“Tại sao con biết anh ta chưa kết hôn, người ta tự ngoan ngoãn mà nóivới con chuyện riêng tư của bản thân mình sao? Con nói cho mẹ biết, anh ta têngì, ngày mai mẹ đến trường con tìm lãnh đạo nói chuyện, người như anh ta khôngđáng làm thầy giáo!”

“Đào Nhạc cũng không biết làm sao, mẹ vừa nói ra là nghĩ Tô Dịch Vănkhông tốt, cô sắp nổ tung rồi.

“Thầy giáo của bọn con như thế nào, con hiểu rõ nhất! Chị họ cái gìcũng không biết lại đến đây mách lẻo, chị ấy yên tâm cái gì chứ!”

Mẹ Đào vừa nhìn con gái nổi giận, càng tức giận hơn, “Con nít như conthật không có phát triển mà, còn trách chị họ con nữa hả? Tại sao con không họctheo mọi người trong nhà, ở cơ quan của chị con cái gì cũng phải nhờ nó, mọiviệc đều tốt hơn con, con xem bản thân con đi, chuyện gì cũng cần ba mẹ quantâm!”

“Bảo con học theo chị ấy? Con khinh! Học chị ấy ba mươi tuổi đầu vẫnchưa gã ra ngòai có phải không, trừ khi con điên rồi!”

Hứa Lăng vừa nghe người khác nói mình không gả đi được, mặt lập tứctức giận, “Đào Nhạc, em nói gì chứ?”

“Nói gì thì trong lòng chị là người rõ nhất, đến nhà em mà đâm thọt,cũng chỉ có mẹ em mới nghe lời chị. Hơn nữa, một người ngoài như chị , dựa vàocái gì mà xen vào chuyện gia đình em chứ! Chị rảnh rỗi như thế, chi bằng lochuyện của chính mình đi, bớt ở đây gây chuyện xích mích một chút!” Đào Nhạckhông cam lòng chịu thua kém, cô học pháp luật là nhờ vào cái miệng này, muốntranh cãi thì xin tiếp thôi.

“Tiểu Nhạc, tại sao lại ăn nói với chị họ con như vậy chứ!” Ba Đào ởbên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói nghiêm túc, “Không biết lớn nhỏ cònra thể thống gì, mau xin lỗi!”

Đào Nhạc thấy ba mẹ đều nói giúp Hứa Lăng, trong lòng oan ức, ngoàimiệng vẫn không chịu thua, “Ngược lại, mọi người thích nghĩ thế nào thì nghĩ,bản thân con làm việc gì cũng ngay thẳng, không có gì phải sợ người khácthấy!”

“Đứa con như con thật là!” Mẹ Đào tức giận xém chút cho cô một cáitát, may là bị dì ngăn cản lại.

Đào Nhạc thấy vậy, buồn giận gì cũng không nói liền chạy ra khỏi cửa.Cô lớn như vậy, chưa bao giờ chịu oan ức thế này, ba mẹ không phân được thị phicũng không nói, còn liên hợp với bà chị Hứa Lăng giáo huấn cô. Tốt xấu gì côcũng là con gái của họ, nói cô cái gì cũng không bằng chị họ. Đào Nhạc tự thấycũng là một người cầu tiến, Hứa Lăng về mặt này cô biết, cũng là môt lãnh đạochuyên môn, thủ đọan bên trong thế nào chị ta đều hiểu rõ, loại người này mớigọi là quy tắc ẩn nè! Nhưng cô thì sao, vô duyên vô cớ bị người ta đổ oan, dùngcơm với Tô Dịch Văn một lần lại gây ra phiền phức lớn đến như vậy.

Tô Dịch Văn, Tô Dịch Văn, trong lòng Đào Nhạc liên tục chửi bới cáitên này, nếu không phải anh ta xuất hiện trong cuộc sốn của cô, cô có thể xuixẻo như vậy sao. Loại người này, để cô đánh mười lần còn chưa hết giậnmà!

Đang nghĩ như vậy, cục gạch trong túi reo lên, không cần đóan ĐàoNhạc cũng có thể khẳng định là Tô Dịch Văn. Được thôi, vừa hay cơn giận tronglòng không có chỗ trút, anh ta gọi thật đúng lúc.

“Alô, Đào Nhạc.”

Giọng nói của anh ta luôn luôn êm tai dễ nghe như vậy, nhưng Đào Nhạckhông có tâm tình mà thưởng thức, bây giờ người cô ghét nhất là Tô DịchVăn!

“Thầy Tô à, thầy lại có chuyện gì sao !”

Tô Dịch Văn cảm nhận được rõ ràng giọng nói Đào Nhạc không vui, anhcười cười, “Em làm sao vậy?”

“Em làm sao? Bây giờ tâm trạng em không tốt, muốn giết người!” ĐàoNhạc nghiến răng nghiến lợi mà nói.

“Giết người à…” Tô Dịch Văn trầm ngâm một lúc, “Nhưng như vậy là phạmpháp, em phải biết rõ chứ.”

‘“Em, em không cần thầy lo!” Đào Nhạc tức giận nên có chút nói lắp,tên Tô Dịch Văn mặt người dạ thú này sao lại biết những khổ sở trong lòngcô.

Tô Dịch Văn hình như tâm trạng rất vui vẻ, vốn không để ý đến ĐàoNhạc ở đầu dây bên kia đang tức giận, “Ôi, Em đoán thử xem bây giờ tôi đang ởđâu đây ?”