Phó Thụy Dương nghiêng người nhìn Đường Tiểu Mễ, bọn họ bây giờ đang trên máy bay trở về, sau khi từ nông trại trở lại, Đường Tiểu Mễ không nói một lời nào. Hắn ôm nàng, nàng để cho hắn ôm, hắn hôn nàng, nàng để cho hắn hôn đôi môi đầy lưu luyến. Hiện tại, nàng đang tựa người trên ghế sau, mắt nhắm lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, Phó Thụy Dương biết, nàng không ngủ. Ở trên mặt nàng không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường, Phó Thụy Dương không thể nào biết được nàng đang suy nghĩ gì, dáng vẻ Đường Tiểu Mễ giống như một con nhím toàn thân đầy gai nhọn, cũng giống như con ốc sên đã co mình chui trở lại vỏ ốc.
Cảm giác mệt mỏi, thất bại, cơn sợ hãi mãnh liệt kéo tới, Phó Thụy Dương chỉ có thể nắm thật chặt tay của nàng, dường như chỉ cần vừa buông lỏng, Đường Tiểu Mễ sẽ biến mất.
Máy bay hạ cánh, hai người im lặng đi qua đại sảnh phi trường, bỗng nhiên Đường Tiêu Mễ dừng bước: "Em khát". Mắt nhìn sang siêu thị bên cạnh phi trường. Trong lòng Phó Thụy Dương mừng rỡ, rốt cuộc mở miệng nói chuyện rồi, biết khát là tốt lắm rồi, trong giọng nói cũng lộ ra hưng phấn: "Uống gì? em ở nơi này chờ anh".
Đường Tiểu Mễ giật nhẹ khóe miệng: "Nước là được, nước đun nóng".
Kích động ôm Đường Tiểu Mễ, mãnh liệt hôn một cái lên gương mặt nàng, Phó Thụy Dương vội vã bước nhanh tới siêu thị, trả tiền, bảo nhân viên phục vụ đun nóng, cầm bình nước đi ra, nhưng bóng dáng Đường Tiểu Mễ ở nơi nào? Bình “xoảng” một tiếng rơi xuống đất, người đến, người đi, phía bên trong âm thanh phát ra cũng không nhiều, nhưng âm thanh này đập vào tai Phó Thụy Dương một tiếng nổ lớn, trong nháy mắt, Phó Thụy Dương cảm giác mình có chút đứng không vững, nghĩ không ra làm sao Đường Tiểu Mễ biến mất, chỉ ngơ ngác đứng ở đó, rất lâu mới giật mình tỉnh lại, chạy vội ra ngoài, nhất định là nàng đã đi gặp Đường Kiếm.
Thật sự không ai nhìn thấy Đường Tiểu Mễ nữa, Phó Thụy Dương không tìm được nàng, trên linh đường Đường Kiếm không nhìn thấy nàng, Ba anh em Dương gia cũng không tìm được nàng, Biệt thự Tây đơn, Nhà lớn, thậm chí cũng đã hỏi qua bọn Nguyệt Như, Triệu Vi, một người như vậy ở Thành phố N, dường như biến mất trong không khí.
Đường Kiếm được chôn cất ở nghĩa trang liệt sĩ Vũ Hoa, bên ngoài nghĩa trang có rất nhiều xe, tất cả mọi người đều mặc y phục màu đen hoặc màu sậm, trên ngực đeo đóa hoa trắng nhỏ, hôm nay trời có chút âm u, cuối tháng năm, không khí nóng bức. Vẻ mặt Dương Ái Hoa lo lắng: "Thụy Dương, vẫn chưa tìm được Tiểu Mễ sao?"
Phó Thụy Dương nhẹ nhàng lắc đầu, hai ngày nay vẫn tìm không được Tiểu Mễ, hắn gần như không chợp mắt, Đường Tiểu Mễ, nếu em muốn trốn tránh, nếu em oán hận anh, dù trong lòng em có nhiều đau khổ nhưng tuyệt đối em đừng biến mất trước mặt anh.
"Hôm nay sẽ hạ huyệt, nếu Tiểu Mễ đã trở lại, nhất định sẽ tới". Trương Vân nhìn chằm chằm Mộ Bia, lạnh nhạt nói.
Mọi người không lên tiếng, trong ánh mắt Trương Anh Thụy thoáng qua một tia khinh thường, con nhóc kia không trở lại là đúng, tốt nhất là vĩnh viễn đừng trở lại, gia sản Đường gia rất lớn, không thể để tiện nghi cho người khác sao? xem như đã đến lượt của Trần Tuyết rồi. Ánh mắt liếc thấy một bóng trắng, trong lòng sửng sờ, con nhóc kia đã tới?
Đúng vậy, biến mất hai ngày, Đường Tiểu Mễ đã xuất hiện, áo đầm màu trắng, mang giày vải, nhìn qua có chút cũ, trong ngực ôm một cái rương trong suốt, từng bước từng bước, chậm rãi đi tới Mộ Bia.
Trương Vân nhìn ra, bộ quần áo này lúc vừa mới lên đại học, Đường Kiếm dẫn Đường Tiểu Mễ đi chơi đã mua cho nàng, nhiều năm như vậy, không ngờ vẫn còn. Nhìn cháu gái của mình vẻ mặt bình tĩnh đi tới, rất mỏng manh, sau khi Đường Kiếm qua đời, Trương Vân khắc chế tâm tình rất tốt nhưng vào lúc này bà cụ cảm giác mũi có chút ê ẩm.
Phó Thụy Dương nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, dường như nàng gầy đi một chút, mặc dù có trang điểm nhẹ, vẫn không che giấu được vẻ mệt mỏi trong đáy mắt, da hơi tái nhợt, không thấy được một chút huyết sắc, tóc dường như cũng ngắn lại một chút.
Trong nghĩa trang rất yên lặng, cả mọi người đều nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, con gái lớn của Đường gia, từ sau bữa tiệc đính hôn Nguyên Tiêu lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt dân chúng.
Đặt chiếc rương xuống, Đường Tiểu Mễ nhìn chằm chằm tấm hình trên mộ bia, ánh mắt cũng không chớp một cái nào, nhẹ nhàng quỳ xuống, mọi người đều kinh ngạc.