Hai ngày nay Đường Tiểu Mễ cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, giống như lập tức trở nên yếu đuối, mũi ê ẩm luôn muốn khóc. Chỉ có lúc ôm Phó Thụy Dương nàng mới có thể cảm thấy một chút bình thản, trong lòng càng ngày càng lo lắng, đứng ngồi không yên, mơ hồ có chút sợ hãi nhưng không tìm ra nguyên nhân, tìm không ra nguyên nhân, nàng buồn phiền tới cực điểm, Đường Tiểu Mễ nổi giận vô cớ.
Mỗi lần như thế, Phó Thụy Dương cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng, trong lòng càng cảm thấy bất an hơn so với nàng, vào một ngày, tin tức từ Thành phố N truyền đến, Đường Kiếm qua đời. Lúc đó, hắn không dám mang nàng trở về, đợi chút, chờ một chút, hắn tự nói với mình như vậy.
"Thụy Dương, chúng ta còn phải ở đảo Bali đến bao lâu?" Đường Tiểu Mễ vùi trong ngực hắn, có chút lười biếng.
"Hai chúng ta vĩnh viễn ở chỗ này, không tốt sao?" Phó Thụy Dương cằm đặt bên tai của nàng, nhẹ giọng nói.
"Đương nhiên là được". Đường Tiểu Mễ bật thốt lên, cuộc sống như thế nàng rất ưa thích, đến khi tuổi già thì đầu tóc trắng xoá, bọn họ có thể tựa vào nhau, thật là hạnh phúc?
"Nhưng anh không cần làm việc nữa sao?" Công việc của hắn nhất định rất nhiều, bọn họ tới đảo Bali đã hơn một tuần lễ rồi, bọn họ không xem được TV, cũng không lên mạng, hắn làm sao có thể chỉ đạo chuyện trong công ty.
"Không sao, những thứ kia đều không quan trọng". Phó Thụy Dương lạnh nhạt nói, thật không quan trọng, hiện tại nếu cho hắn thêm cơ hội lựa chọn, điều kiện của Đường Quốc Khánh đưa ra, hắn sẽ không đồng ý, hắn muốn trói chặt nàng ở bên mình mà không cần bất kỳ điều kiện nào.
Phó Thụy Dương quyết định mang Đường Tiểu Mễ ra ngoài đi dạo, nằm vùi trong khách sạn cứ suy nghĩ lung tung, nàng chưa suy sụp, hắn đã rối rắm muốn chết rồi.
Nói ra ngoài đi dạo cũng chỉ đi đến khu nông trại của người dân Indonesia gần đó, nơi này có loại rượu thuần chất do nông gia tự chưng cất, có các loại món ăn Indonesia chân chính và trái cây đảo Bali rất đặc biệt, thậm chí có thể xem thiếu nữ Indonesia múa bụng. Không khí nơi này không bị ô nhiễm, bầu trời xanh thẫm, áng mây trắng tinh, trong gió nhẹ đưa mùi hương hoa thơm ngát, nhìn mọi thứ nơi này, quả nhiên tâm tình Đường Tiểu Mễ thoải mái rất nhiều, lo nhiều như vậy làm gì, hiện tại, nàng còn mong muốn điều gì xa vời đâu? Quay đầu lại nhìn Phó Thụy Dương, khóe miệng dần dần cong lên. Phó Thụy Dương xoa xoa đầu Đường Tiểu Mễ: "Chờ anh một chút, anh đi lấy thứ này cho em".
Nói xong nở nụ cười giảo hoạt. Đường Tiểu Mễ gật đầu một cái, nhìn Phó Thụy Dương và một người dân bản xứ khoa tay múa chân đi xa, lúc này mới tỉ mỉ quan sát tòa nông trại này, hai bên đường còn có rất nhiều quán nhỏ, có người bán thức uống trên bãi biển và đủ loại đồ vật nhỏ nhỏ, còn có hàng thủ công mỹ nghệ do dân địa phương làm. Gần đó có rất nhiều cây cọ cao lớn và có một vài loại cây không biết tên, ngược lại che đi không ít ánh mặt trời.
Nàng có chút tò mò liền đi đến một quán nhỏ ven đường, đồ vật nhỏ này thật sự đáng yêu, nếu không phải chủ quán đứng một bên nhanh nhẹn bắt tay làm, bày ra một vài sản phẩm cùng loại, nàng thật không thể tin được, những thứ này đều là sức người làm ra.
Trong tiệm có một cái TV nhỏ, một đứa bé trai tám tuổi đang nhấn lung tung hộp điều khiển ti vi, Đường Tiểu Mễ ngẩng đầu liếc TV một cái, rồi cúi đầu tiếp tục xem sản phẩm làm bằng tay trên quầy, tay đột nhiên dừng một chút, trong đầu mới vừa thoáng qua hình ảnh xuất hiện trên TV, trái tim nhảy vọt đến cổ họng, cả người đờ đẫn đứng ở đó.
Lúc Phó Thụy Dương trở lại đã nhìn thấy Đường Tiểu Mễ ngây ngô đứng, đi tới nhẹ giọng nói: "Nghĩ gì vậy, sao lại ngớ ngẩn như thế?"
Đường Tiểu Mễ chậm rãi ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn Phó Thụy Dương, đột nhiên nghiêng đầu lớn tiếng nói: "Excuse-me!"
Không để ý đến sự kinh ngạc của ông chủ quán và đứa bé trai kia, Đường Tiểu Mễ xông tới nắm lấy hộp điều khiển ti vi, nhanh chóng chỉnh trở về, một người đàn ông chủ trì đài CCTV4 với giọng nam trung đặc sệt nói bằng anh ngữ lưu loát, giới thiệu về câu chuyện cuộc đời và chiến công hiển hách của vị Trung tướng, mà bên trái màn ảnh là hình ảnh ông cụ kia, Đường Tiểu Mễ vô cùng quen thuộc.
Người nọ, không phải là ông nội của mình sao? Câu chuyện cuộc đời sao? Cái gì mà câu chuyện cuộc đời? Hộp điều khiển ti vi trong tay rơi xuống đất, xoảng một tiếng, Đường Tiểu Mễ không còn hơi sức xoay người nhìn Phó Thụy Dương, ánh mắt có chút ngốc trệ.
Phó Thụy Dương ngàn tính, vạn tính không ngờ nông trại nơi này có lắp đặt TV, có thể nhận được băng tần CCTV4, càng không nghĩ tới, hắn thoáng chạy đi chỉ một chút, tất cả cố gắng đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhìn dáng vẻ Đường Tiểu Mễ hai mắt trống rỗng, tim của hắn bỗng dưng đau nhói, Tiểu Mễ của hắn chỉ biết cong mắt cười dí dỏm với hắn, Tiểu Mễ của hắn chỉ biết chu môi, mắt trợn trắng bất mãn, Tiểu Mễ của hắn chỉ biết nhăn chóp mũi, đôi mắt hồng hồng uất ức nhìn mình. Tiểu Mễ của hắn, có bao giờ trầm lặng như vậy, một chút cũng không tức giận?