Đường Tiểu Mễ cảm thấy có chút mệt mỏi, lười biếng nằm trên ghế sa lon, hai con vật nhỏ cũng nằm trước ngực nàng, tựa như hoàn toàn không có Đỗ Thủy Tâm ở đây. Tay nhấn lung tung hộp điều khiển ti vi, mở từ đài này đến đài khác. Tiếng nhạc êm tai vang lên, lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình không ngừng lóe sáng, liếc mắt nhìn Đỗ Thủy Tâm một cái, nhấn hạ nút trả lời.
"Đến nhà?"
"Ừ" đầu bên kia vang lên giọng trầm thấp của Phó Thụy Dương, có chút lười biếng, "Đang làm gì đó?"
"Ưmh, xem ti vi, không có tiết mục gì hay". Gạo chẳng biết lúc nào đã bò đến bên cổ Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ vui lên, đem ống nghe để bên cạnh Gạo: "Gạo, kêu ba".
Gạo hết sức phối hợp, kêu hai tiếng gâu gâu giống như nức nở nghẹn ngào, Đường Tiểu Mễ vui vẻ, dứt khoát nâng Gạo lên, mãnh liệt hôn một cái. Xuyên thấu qua ống nghe, Phó Thụy Dương nghe rất rõ tiếng Gạo thở khò khè, tiếp theo là "Ưmh, ngoan". Buông tay đang cởi cà vạt ra, Phó Thụy Dương quát: "Đường Tiểu Mễ!"
Đường Tiểu Mễ dường như bị giật mình, cũng lớn tiếng trả lời: "Làm gì?"
"Anh đã nói với em bao nhiêu lần? đừng hôn con vật nhỏ kia, nó không sạch sẽ!" Phó Thụy Dương nói lải nhải, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"A" Đường Tiểu Mễ không chút để ý ứng tiếng nói, Gạo đáng yêu như thế, ai cũng muốn hôn, chẳng qua lời này không dám nói ra, trong lòng mơ hồ có chút ngọt ngào, Phó Thụy Dương có lúc thích rối rắm những chuyện nhỏ nhặt thế này, làm cho nàng cảm thấy hắn cũng có mặt đáng yêu.
"Con vật nhỏ kia không thức thời, chút nữa ném đi". Phó Thụy Dương một tay kéo cà vạt ra, trong lòng rất bất mãn, đột nhiên nghĩ đến đôi môi đỏ mọng, trong lòng xao động, con chó nhỏ này, sớm biết thế thì không kêu Trần Tử Nhiễm đem nó đến, luôn gây cản trở mà.
Đỗ Thủy Tâm ngồi trên ghế ở một bên, dường như đang xem TV nhưng ánh mắt lại lập lòe bất định nhìn Đường Tiểu Mễ.
Đường Tiểu Mễ mở loa nghe rất lớn, nàng có thể nghe được đầu bên kia giọng nói quen thuộc đã lâu, trầm thấp, hấp dẫn, ngang ngược, bá đạo lộ ra vẻ cưng chìu. Biết tin hắn đính hôn, nàng vội vàng chạy về nước, vẫn bị chậm một bước, nàng không đi tìm Phó Thụy Dương, nàng biết, hắn đã quyết định, bất luận ai cũng không có cách nào thuyết phục để cho hắn thay đổi, nhưng nàng không thể mất hắn như vậy.
Nàng đứng xa xa nhìn hắn ôm lấy cô gái trước mặt này, ghé vào bên tai cô ấy nói những gì, trong ánh mắt vô cùng dịu dàng, tay tự nhiên mơn trớn mái tóc ngắn của cô ấy, nhẹ nhàng nụ hôn lên mặt cô ấy. Nàng biết, lúc hắn yêu một người thì thích hôn lên mặt của người đó, đây là thói quen của hắn. Môi của hắn đã từng dịu dàng hôn lên trán của nàng, chỉ là sau này, hắn không hôn mình như vậy nữa.
Đỗ Thủy Tâm nhìn Đường Tiểu Mễ, một hồi hoảng hốt, nhớ lại mình cũng từng cùng hắn lời ngon tiếng ngọt như vậy, chẳng qua, chuyện rất nhiều năm trước, bắt đầu từ lúc nào thì hai người bọn họ càng ngày càng xa?
Mình mất công mất sức rất nhiều mới có thể đến gần Cô gái này, chẳng lẽ là muốn nhìn cô ấy và người mình yêu ân ái sao? tay từ từ nắm lại, ánh mắt mông lung, lại không biết, vẻ mặt lúc này của nàng bị Đường Tiểu Mễ thu hết vào mắt.
Tắt điện thoại di động, Đường Tiểu Mễ từ trên ghế salon ngồi dậy, đi vào phòng ngủ của mình.
"Đường tiểu thư" giọng nói dễ nghe của Đỗ Thủy Tâm từ phía sau lưng truyền đến.
Đường Tiểu Mễ xoay người khẽ mỉm cười, nhìn Đỗ Thủy Tâm: "Có chuyện gì sao?"
"Mới vừa rồi là bạn trai của cô sao?" dường như phát giác mình đã vượt quá phận, vội vàng nói: "Cám ơn cô". Ánh mắt Đỗ Thủy Tâm lấp lánh, vô cùng chân thành.
"Tôi không giúp cô cái gì". Đường Tiểu Mễ khẽ cười ngây thơ, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, khiến cho Đỗ Thủy Tâm có một loại ảo giác, dường như tất cả chuyện trước mắt đều là giả, cô gái trước mặt này vốn vô cùng đơn thuần.
"Cô không hỏi một chút thân phận của tôi đã giữ tôi lại sao?" Đỗ Thủy Tâm bật thốt.
Đường Tiểu Mễ không nói gì, đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, hỏi thì thế nào? nếu cô đã tìm đến tôi, cô là người nào, muốn làm gì, sợ là so với tôi, cô không kềm chế được nữa, tôi chỉ cần yên lặng làm người xem, xem cô biểu diễn là được rồi.