Đỗ Thủy Tâm một lần nữa đứng trước mặt Đường Tiêu Mễ, bên cạnh có nhiều rương hành lý, lúc ấy Đường Tiểu Mễ đang trong phòng bếp làm sữa tươi đậu đỏ Tây Mễ Lộ, nàng gần đây yêu thích loại thức ăn này. Trong tay vẫn cầm nguyên liệu chế biến mật ong, đậu đỏ, nhìn rương hành lý trên đất, lại nhìn Đỗ Thủy Tâm một chút, Đường Tiểu Mễ dừng tay lại: "Muốn đi?"
Đỗ Thủy Tâm ở lại Biệt thự Tây đơn mấy ngày nay, ít gặp Đường Tiểu Mễ nói chuyện với nhau. Trừ lúc đi uống rượu đêm đó, lần đầu tiên Đỗ Thủy Tâm ăn mặc chỉnh tề đứng trước Đường Tiêu Mễ, không giống ngày trước giả mộc mạc hoặc làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, mái tóc đen thật dài, trang điểm nhàn nhạt, trên cổ tay có một chiếc vòng tinh xảo, bộ váy khéo léo, vẻ mặt mỉm cười, chỉ chỉ Đường Tiểu Mễ mật ong và đậu đỏ trong tay: "Có thể cho tôi nếm thử không?"
Đây mới là Đỗ Thủy Tâm chân thật, Đường Tiểu Mễ nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu, từ trong tủ lạnh lấy ra sữa tươi Tây Mễ Lộ đã làm xong, đem mật ong và đậu đỏ đổ lên trên, đưa cho Đỗ Thủy Tâm: "Coi chừng lạnh".
Đỗ Thủy Tâm nhận lấy chén nhỏ trong suốt, đi thẳng đến bàn ăn ngồi, từng muỗng, từng muỗng, ưu nhã đưa đến miệng, mùi sữa nhàn nhạt, hương vị đậu đỏ ngọt ngào, khóe miệng hiện lên nụ cười, nhìn Đường Tiểu Mễ: "Ăn thật ngon".
Đường Tiểu Mễ cũng lấy cho mình một chén, đến ngồi đối diện Đỗ Thủy Tâm, không chút để ý múc Tây Mễ Lộ: "Đậu đỏ còn chưa đủ nát, xem ra lần sau phải chú ý độ lửa".
Đỗ Thủy Tâm liếc thấy vết thương trên môi Đường Tiểu Mễ, vì vảy kết có vẻ đặc biệt rõ ràng, bọn họ ôm hôn thì nàng đứng ở trong góc nhỏ nhìn, tim bị xé thành mảnh vụn, tơi tả. Nỗ lực lâu như vậy, nàng chỉ có thể làm một người đứng một bên nhìn, nhìn hắn cùng với cô ấy hỉ, nộ, ái, ố, hắn muốn nàng không vượt qua ranh giới tình bạn sao? Nàng không làm được! Nàng cũng không cho là cô gái trước mặt này so với nàng có năng lực để có được hắn, môn đăng hộ đối sao?
"Tôi tên là Alice". Đỗ Thủy Tâm nhìn Đường Tiểu Mễ, nhưng Đường Tiểu Mễ ngay cả mí mắt cũng không giơ lên, Đỗ Thủy Tâm cũng không thèm để ý, nàng biết Đường Tiểu Mễ đang nghe.
"Hai ngày nữa tôi sẽ trở về Anh quốc, bạn trai tôi …" Đỗ Thủy Tâm cười nói: "Phải nói là bạn trai trước đây của tôi đã có đối tượng tốt, tôi cũng nên đi".
Đường Tiểu Mễ rốt cuộc ngẩng đầu liếc nhìn Đỗ Thủy Tâm: "Thuận buồm xuôi gió".
"Đêm hôm đó lừa cô, nhưng tôi sẽ không nói xin lỗi". Đỗ Thủy Tâm rốt cuộc thu hồi nụ cười, nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ. Đường Tiểu Mễ liếc mắt, không lên tiếng, đây là muốn lật bài ngữa nói chuyện sao?
"Sau này tôi và Vincent là bạn bè tốt, cô sẽ không để ý chứ?" Đỗ Thủy Tâm tay chống cằm, có vẻ cực kỳ quyến rũ.
"Vincent?" Đường Tiểu Mễ nhất thời không có kịp phản ứng là ai. Đỗ Thủy Tâm vẫy tay một cái, xin lỗi cười nói: "Vincent-Fu là tên tôi quen gọi, chính là Thụy Dương".
Đường Tiểu Mễ trong lòng máy động, Vincent? Nàng không biết Phó Thụy Dương còn có cái tên tiếng Anh này, cái muỗng gõ gõ bên chén, phát ra tiếng vang thanh thúy, Con mèo Thụy Dương không biết từ nơi nào chui ra, nhanh nhẹn nhảy lên đùi Đường Tiểu Mễ.
"Cùng tên con mèo nhà tôi đấy". Đường Tiểu Mễ mỉm cười nói. Đỗ Thủy Tâm ngẩn người, sảng lãng cười lên, giọng nói của nàng rất êm tai, tiếng cười dĩ nhiên cũng rất dễ nghe: "Đường Tiểu Mễ, hi vọng lần sau gặp mặt, sẽ đến ăn bánh kẹo cưới của các người".
Đường Tiểu Mễ nhất thời có chút đờ đẫn, Đỗ Thủy Tâm biến chuyển quá nhanh, nàng lập tức không biết nên đáp lại như thế nào, ngây người một lúc, con mèo Thụy Dương nhảy lên mặt bàn, ngửi ngửi chén Đỗ Thủy Tâm, Đường Tiểu Mễ quýnh lên: "Con mèo Thụy Dương, mau xuống đây".
Đỗ Thủy Tâm cười cười: "Không sao" Đưa tay muốn bắt chước Đường Tiểu Mễ vuốt đầu Con mèo Thụy Dương.
"Đừng!" Đường Tiểu Mễ vội vàng ngăn cản nói, chữ "Sờ" đành nghẹn ở trong cổ họng, chỉ nghe Đỗ Thủy Tâm "A" một tiếng vô cùng thê thảm. Đường Tiểu Mễ nắm lỗ tai Con mèo Thụy Dương bỏ xuống đất, mèo Singapore đối với chủ nhân rất trung thành, con mèo này nhìn như dịu ngoan, nhưng chỉ ngoan trước mặt Đường Tiểu Mễ và Phó Thụy Dương thôi.
Trên mu bàn tay Đỗ Thủy Tâm rỉ ra máu, đau đến hít hơi lạnh, Đường Tiểu Mễ có chút ngượng ngùng chỉ vào mu bàn tay Đỗ Thủy Tâm: "Tôi và cô đi bệnh viện xem một chút đi?"
Liên tiếp khoát khoát tay, Đỗ Thủy Tâm sắc mặt khó coi đứng lên, cố nặn ra một nụ cười: "Tôi đi trước đi, hẹn gặp lại". Có chút kiêng kỵ liếc mắt nhìn Con mèo Thụy Dương, con ngươi màu hổ phách, nhìn thật sự yêu dị, nàng thật không thích con mèo này, chẳng qua không hiểu tại sao Phó Thụy Dương lại đồng ý để cho một con mèo gọi cùng tên với hắn.
"Alice" Đường Tiểu Mễ kêu nàng, lần đầu tiên gọi cái tên tiếng Anh này.
Đỗ Thủy Tâm quay đầu lại, Đường Tiểu Mễ đứng ở giữa phòng khách, bên cạnh một con mèo và một con chó, khéo léo vòng dưới chân nàng, nhìn lại không khỏi có cảm giác yên bình.
"Tôi không biết cô muốn làm gì, nhưng Thụy Dương đã không còn là Vincent nữa rồi. Dùng phương pháp như vậy đến gần tôi, chỉ có lần này thôi. Alice, tôi không khéo léo nhưng không ngu ngốc".
Giọng nói của Đường Tiểu Mễ lộ ra khàn khàn, cũng vô cùng kiên định. Trong lòng Đỗ Thủy có chút kinh ngạc, lần đầu tiên, Đường Tiểu Mễ nói với nàng nhiều lời như thế, rõ ràng nhìn cô ấy là một người rất đơn giản, yếu đuối, đứng ở nơi đó, không thấy rõ vẻ mặt, lại có thể làm cho tim nàng đập nhanh.
Lần này Đỗ Thủy Tâm rời đi giống như sự xuất hiện lúc đầu của nàng, làm cho người ta không hiểu. Đường Tiểu Mễ không còn sức để truy cứu cái gì nữa, Thụy Dương, nàng là quá khứ của anh, chỉ mong, em là hiện tại của anh.