Phó Thụy Dương có cảm giác thất bại, hắn chưa bao giờ thất bại như vậy. Từ khi bắt đầu gặp nàng, hắn mỗi ngày không giống nhau, trong mắt nàng phòng bị và kháng cự, nàng vắt hết tâm tư để hủy bỏ cuộc hôn nhân này, nàng không muốn xa rời người kia, hắn đã nhìn ra trong lòng nàng rối rắm. chẳng qua hơi tò mò tìm hiểu một chút rồi bắt đầu yêu không hay biết, đó cũng là kết cục phần mộ của hắn.
Hắn không thừa nhận, lại không thể không thừa nhận. Hắn là người đưa ra quy tắc, vì sao lại là người quay đầu phá hư quy tắc trò chơi của mình? Đường Tiểu Mễ nghi hoặc nhìn Phó Thụy Dương, hôm nay hắn thật có gì đó không đúng lắm, từ đầu tới cuối rất quái dị, vừa rồi trong mắt của hắn một lóe lên một tia đau lòng làm cho nàng cảm thấy khó chịu, muốn an ủi hắn một chút nhưng lại không biết nên nói gì.
Đôi tay cắm trong túi quần, Phó Thụy Dương khôi phục lại bình thường, xoay người đi tới phòng khách, cầm áo khoác và cà vạt trên ghế salon, chỉ chỉ cửa phòng ngủ: "Con vật kia nếu quá phiền thì ném thôi".
Trong lòng có chút sợ, ấp úng nói không ra lời, dường như nhìn thấy trong mắt Phó Thụy Dương thoáng qua một nụ cười lạnh lùng, nàng cảm thấy được không thoải mái, có chút uất ức, người này trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, trước đó còn rất dịu dàng ôm nàng, sau đó thì làm như nàng thiếu nợ hắn tám trăm vạn, huống chi nàng thật rất ưa thích Gạo, hắn cần gì phải nói như vậy? Nàng làm sao vứt bỏ Gạo? Mắt thấy Phó Thụy Dương đã mở cửa lớn, gần như không tự chủ được, Đường Tiểu Mễ tiến lên một bước: "Anh phải đi rồi sao?"
Quay đầu lại nhàn nhạt liếc Đường Tiểu Mễ một cái: "Buổi tối còn có hẹn".
Phanh một tiếng, cửa đóng thật chặt, trong phòng lập tức an tĩnh lại, một cảm giác mất mát không hiểu như thuỷ triều cuốn tới, cắn môi dưới, Đường Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn cửa lớn đã đóng chặt, trong không khí hình như còn lưu lại mùi vị của hắn, nhàn nhạt mùi thơm Bạc Hà, móng tay nàng bấm thật sâu vào lòng bàn tay, thậm chí mất đi cảm giác.
Đi vào phòng ngủ, Gạo có lẽ nhìn thấy được ánh sáng, nhào tới bên chân Tiểu Mễ, cọ xát hai cái, như sợ Tiểu Mễ cũng đem nó đá văng ra, ngẩng đầu lên, một người một chó nhìn nhau, ôm Gạo ôm lên, có chút mờ mịt vuốt ve bộ lông nó, mũi khẽ ê ẩm, ngẩng đầu lên, Đường Tiểu Mễ âm thầm khi dễ mình, gần đây tuyến lệ phát triển như thế sao?nhớ lại tất cả những gì xãy ra trong phòng này giữa hai người, hơi đứt đoạn, trên người dường như còn lưu lại nhiệt độ của Phó Thụy Dương, dựa vào vách tường, Đường Tiểu Mễ ôm Gạo chậm rãi ngồi dưới đất, vào lúc này Gạo cũng rất thông minh, thỉnh thoảng phát ra tiếng ư ử, cũng không chạy nhảy lung tung.
Đêm nay, Đường Tiểu Mễ khó ngủ, lăn qua lộn lại, trong đầu là cảnh tượng của hai ngày nay, thật thật giả giả nghĩ không ra đầu mối. Hắn nói: Tiểu Mễ bây giờ là vị hôn thê của tôi. Ánh mắt rất chắc chắn. Hắn nhìn nàng: sau này em sẽ là vợ của anh, chỉ cần em không thích, anh sẽ không làm. Nếu như những chuyện này đều làm cho người khác nhìn, vậy hôn trong phòng kia thì sao? Theo bản năng sờ sờ môi của mình, từ từ đem đầu rúc vào trong chăn, và còn cái ôm buổi chiều hôm nay nữa, không giải thích được, nhiệt độ trên người hắn gần như nóng rực, ôm thật chặt nàng như vậy, giống như ôm một bảo bối quý trọng.
Tim nàng chợt bắt đầu nhảy loạn, bỗng dưng nhớ lại câu "Anh nhớ em", nhớ tới vẻ mặt mất tự nhiên của hắn "Chúng ta thử một chút đi".
Đường Tiểu Mễ chợt từ trong chăn chui đi ra, vặn đèn ngủ sáng lên, nàng không nghe lầm, hắn thật nói muốn nàng. Mở điện thoại di động, nhìn chằm chằm màn ảnh thật lâu, rốt cuộc bấm mã số, nàng cũng không biết, tại sao rất muốn gọi số điện thoại này, bây giờ đã khuya lắm rồi nhưng nàng đột nhiên muốn nói với hắn: Em cũng rất nhớ anh. Em cũng nhớ anh, Đường Tiểu Mễ vặn mờ đèn ngủ, âm thầm gật đầu.
Đô đô âm thanh truyền đến, mỗi một âm thanh làm trái tim Đường Tiểu Mễ nhảy lên, thật lâu cũng không có người nghe điện thoại, nàng ảo não, bây giờ đã qua mười hai giờ, hắn đã ngủ rồi.
Rốt cuộc, lúc Đường Tiểu Mễ chuẩn bị cúp điện thoại thì đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói tức giận: "Alo"
Đường Tiểu Mễ vừa định nói tiếng xin lỗi, nhưng đầu kia lại mơ hồ truyền đến giọng nữ dễ nghe: "Đã trễ thế này, Thụy Dương, ai vậy?"
Một hồi hốt hoảng, điện thoại rớt trên chăn, dường như nghe được giọng nói của Phó Thụy Dương: "Tiểu Mễ, Tiểu Mễ. . . . . ."
Đường Tiểu Mễ cầm điện thoại di động lên, ngơ ngác nhìn màn hình, "Đường Tiểu Mễ!" Cả tên cả họ, giọng nói cũng trở nên to hơn, nhất định là rất tức giận, hắn cùng cô gái khác ở chung một chỗ, trời đã sắp rạng sáng rồi, thời gian này sống chung một chỗ, Đường Tiểu Mễ không cho mình là đứa ngốc.
"Thật xin lỗi, gọi lầm số". Nàng cười khổ "Phó Thụy Dương, ngủ ngon".
Không đợi đáp lời, pằng cúp điện thoại, tại sao nàng có thể bị ảo giác như vậy a? Đường Tiểu Mễ hung hăng véo bắp đùi của mình, có lẽ quá đau, nước mắt lăn xuống.
Tối này, Đường Tiểu Mễ lại làm nằm mơ, Phó Thụy Dương còn là con mèo kia, nàng vẫn là con cá kia.
Con cá vàng Tiểu Mễ lần này sống trong hồ cá, Con mèo Thụy Dương đứng bên ngoài hồ thủy tinh nhìn Con cá vàng Tiểu Mễ, ánh mắt yêu dị không có một tia nhiệt độ, khiến Con cá vàng Tiểu Mễ cảm thấy rét lạnh thấu xương.
Cách một tầng thủy tinh, bọn họ vẫn nhìn nhau như vậy, Con mèo Thụy Dương vẫn đi thong thả, hắn ưu nhã rón rén xoay người rời đi. Nước trong Hồ thủy tinh biến thành tuyệt vọng, từng đợt, từng đợt đem Con cá vàng Tiểu Mễ nhận chìm.