"Tôi cảm thấy rất hứng thú đối với hạng mục này, nhưng…" Hai tay Phó Thụy Dương khoác lên vai Đường Tiểu Mễ, chăm chú nhìn ánh mắt nàng "Nếu như em không muốn, anh liền buông tha hạng mục này. Sau này, em là vợ của anh, chỉ cần em không thích, anh sẽ không làm".
Chỉ cần em không thích, anh sẽ không làm. Đường Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn Phó Thụy Dương, suy nghĩ lại một chút, kể từ lúc gặp hắn tới nay, mặc dù nàng luôn bị hắn nhìn đến nổi bản thân cảm thấy lúng túng, nhưng hắn đối với nàng cũng vô cùng tốt, bọn họ cũng có thể sống chung hòa bình, cũng có thể rất ấm áp, cũng có thể rất vui vẻ.
Nước mắt trong hốc mắt không ngừng đảo quanh, nháy mắt mấy cái, liền lăn xuống, trong giọng mũi lộ ra vẻ ngây thơ và bá đạo: "Anh cứ như vậy, em sẽ cho là anh yêu thích em".
Phó Thụy Dương cười khẽ, cũng không đáp lại, dịu dàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn trên trán nàng, "Do em quyết định, anh mới vừa nói qua, anh sẽ ở nơi này chờ em".
Hút hút mũi, trên mặt vẫn còn nhớp nhúa, dứt khoát nắm ống tay áo của Phó Thụy Dương cọ cọ một cái trên mặt, lau sạch sẽ, Phó Thụy Dương cũng không tức giận, vì nàng lau lung tung trên mặt, Ba anh em Dương gia rốt cuộc sắc mặt cũng dịu lại, âm thầm gật đầu. Không có ai chú ý tới ánh mắt ảm đạm của Lâm Dương, nàng đáng yêu, vẫn chỉ có mình hắn mới phát hiện, hắn giống như coi chừng một bảo bối, hắn cho rằng bảo bối thật tốt chỉ có mình hắn biết, đối với điều này hắn vẫn tự mãn, vô cùng tự mãn.
Hiện tại nàng đang ở trước mặt, nhưng hắn không thể chạm tới nàng, ánh mắt của nàng cũng không dừng lại trên người hắn, giữa bọn họ rõ ràng quen thuộc lẫn nhau như vậy, từng vẻ mặt, từng động tác, chẳng qua, quen thuộc nhất cũng chỉ là người xa lạ. Trong lòng tựa như treo một khối đá lớn, Lâm Dương cảm thấy không có dũng khí nhìn lại hai người kia, đôi chân giống như có sức nặng ngàn cân, hắn chưa từng có khoảnh khắc như thế, bây giờ cảm giác mình bị dư thừa như vậy.
"Anh …" Tiểu Mễ nhìn bọn ba người Dương Sơ Nhất, "Người này, bốn năm trước chúng ta cũng đã không còn bất kỳ quan hệ gì, đừng làm khó người không liên quan".
Dương Sơ Nhất nhìn đôi mắt hồng hồng của Đường Tiểu Mễ, giữa bọn họ luôn luôn tùy tiện không có lớn, nhỏ. Đường Tiểu Mễ ít gọi bọn hắn là anh như vậy, trong lòng mềm nhũn, gật đầu một cái.
"Công việc của anh". Đường Tiểu Mễ nhìn Phó Thụy Dương, "Không cần suy xét, người kia, chẳng qua có thể là đồng bạn hợp tác”.
Lâm Dương nhắm mắt lại, xoay người, hợp tác cái gì chứ, có quan hệ gì chứ? Hắn nhận được cái gì? Một người vợ không có tình yêu, một đoạn hôn nhân không thích, một cha vợ quyền thế, còn gì nữa không? Làm sao có thể sánh được lúm đồng tiền như hoa của nàng?
Đường Tiểu Mễ nghiêng người nhìn bóng lưng Lâm Dương, có chút lảo đảo, có chút chán nản, mắt dần dần mơ hồ, trong mắt của hắn tình cảm vẫn như ngày trước, nàng làm sao không thấy được? Nhưng bây giờ, hai người bọn họ thật sự không chút nào liên quan nhau, một người đã làm chồng, một người sắp thành vợ người. Nàng không phải nói lẫy với Phan Văn Đình, nàng thật sự không ôm mộng với chồng người khác, tình yêu cũng chẳng qua lúc thích hợp, gặp được người thích hợp, bọn họ gặp được nhau, cũng đã bỏ lỡ, từ lúc bắt đầu lựa chọn, bọn họ cũng đã bỏ lỡ.
Nắm chặt cánh tay người, móng tay nàng bấm sâu vào da thịt, Phó Thụy Dương bị đau một trận nhưng không giãy ra, để mặc cho nàng nhìn người kia càng chạy càng xa, trên mặt một đầy vẻ thê lương.
Rõ ràng là đối với kết quả thế này hắn rất hài lòng, nhưng Phó Thụy Dương cảm thấy có chút không hiểu nổi mình, trong lòng thật giống như bị một khối đá lớn đè nặng, hơi buồn bực, tích tụ không cách nào biểu đạt, mới vừa mình nói mấy lời kia, mấy phần thật? Mấy phần giả? Chính hắn cũng không hiểu rồi, chỉ cảm thấy mình bây giờ giống như mớ bòng bong.
Lâm Dương, em một lần cuối cùng nhìn anh như vậy, một lần cuối cùng để cho mình buông thả như vậy, từ đó hai người chúng ta, không bao giờ liên quan nhau nữa, không muốn hỏi đến, không còn nhớ nhau.