Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 5 - Chương 11




Mọi người vừa nói vừa cười nhìn rất hài hòa, Đường Tiểu Mễ vỗ vỗ bụng, có chút ngượng ngùng, nàng thật sự rất đói a, từ sáng đến bây giờ, cũng chỉ uống một ly cà phê, Phó Thụy Dương chú ý tới hành động của nàng, lần trước đau sinh lý làm cho hắn khắc trong tâm khảm, chỉ sợ nàng lại có thì đau đầu nhức óc nữa, siết chặt tay của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Nơi nào không thoải mái sao?"

Đường Tiểu Mễ nhìn mọi người một cái, ngón tay ngoắc ngoắc Phó Thụy Dương, Phó Thụy Dương nghi ngờ khẽ nghiêng người cúi đầu, Đường Tiểu Mễ thì thầm bên tai Phó Thụy Dương: "Em thật đói a, anh dẫn em đi ăn cái gì đi, nơi đó có thức ăn ngon".

Phó Thụy Dương nhìn theo hướng tay Đường Tiểu Mễ chỉ, nơi đó là tiệc đứng, bọn họ ở nơi này nói chuyện phiếm, hắn cũng quên mất cái vị hôn thê nhỏ bé này không được ăn là không vui. Nghiêng đầu nhìn lại Đường Tiểu Mễ, nhìn hắn bĩu môi chờ đợi, sợ hắn không đồng ý, hắn nhẹ nhàng giơ tay phe phẩy.

Nụ cười từ từ xuất hiện trên gương mặt anh tuấn của Phó Thụy Dương, hắn cảm giác trong lòng mình rất ngọt ngào và tan chảy vì người trước mặt này, đã từng lạnh lùng, xấu hổ, lúng túng, kháng cự nàng, cũng đã từng nhìn thấy nàng thật dí dỏm đáng yêu, nàng mỏng manh yếu đuối. Nhưng bắt đầu từ lúc nào, hắn đối với nàng đã không còn cự tuyệt nữa, lần đó nàng oa oa khóc lớn sao? Trong lòng thỏa mãn, chỉ sợ còn chưa đủ, Phó Thụy Dương cảm thấy rất vui vẻ, Ba anh em Dương gia ở chỗ này, Đường Kiến Quân và Phương Vân cũng ở đây, nhưng nàng chỉ làm nũng với mình đấy.

Đúng, đồng chí Phó Thụy Dương đem đồng chí Đường Tiểu Mễ đi chuyến này là vì làm nũng. Phó Thụy Dương không phát giác mình cười có chút quá mức, nắm tay Đường Tiểu Mễ nhìn mọi người gật đầu một cái, nhắm khu tiệc đứng đi tới.

"Hôm nay quá tinh ý rồi? Lần trước ở Nhà hàng, anh cũng đâu có như vậy chứ". Phó Thụy Dương nhớ tới bộ dạng nàng ngày đó vùi đầu giải quyết mâm trái cây và món điểm tâm ngọt, tổng cộng cũng không ngẩng đầu nhìn hắn vài lần, mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã là vị hôn phu của nàng rồi.

"Làm ơn, anh cũng không muốn làm cho người phát hiện vị hôn thê của anh là quỷ chết đói đầu thai chứ?" Đường Tiểu Mễ không vui nói, nháy mắt một cái đã quét sạch thức ăn ngon trước mặt, bụng không có tiền đồ kêu ùng ục.

Phó Thụy Dương không trêu ghẹo nàng nữa, cầm đĩa lên, cố đè nén bản thân, gắp chút món điểm tâm ngọt đưa cho Đường Tiểu Mễ: "Ăn trước đi, bánh ngọt hạnh nhân chocolate này có lẽ kém hơn ở Hội sở số 5".

Đường Tiểu Mễ gắp một khối đưa vào trong miệng, chợt phản ứng kịp, miệng nói không rõ: "Làm sao anh biết em thích ăn bánh ngọt hạnh nhân chocolate nơi đó?"

"Ha ha cái này là bánh pút-đing (*), đứa bé không phải cũng thích ăn những thứ này sao?" Phó Thụy Dương nén cười, lần đó ở Hội sở số 5, thấy nàng khom lưng, bánh ngọt trong miệng rơi trên mặt đất, dáng vẻ của nàng ảo não tiếc nuối, trong trí nhớ của hắn giống như mới vừa xãy ra.

(*): bánh điểm tâm của Tây phương làm bằng bột mì, sữa bò, trứng gà, trái cây.

Có lẽ là rất đói, Đường Tiểu Mễ cũng không quan tâm đến Phó Thụy Dương đang lắm lời, hắn nói mình giống đứa bé thích ăn sao? Ăn xong một khối bánh ngọt lúc này mới có chút cảm thấy thỏa mãn, còn mút mút bánh ngọt dính trên ngón tay, Phó Thụy Dương bị động tác này của nàng làm cho khoái chí.

Ngẩn người một chút, Đường Tiểu Mễ lại đang hướng trái cây bánh pút-đing tiến quân, "Ưmh, anh ăn thử xem, cái này ăn ngon đấy".

Đường Tiểu Mễ đem một khối bánh pút-đing đưa đến trước mặt Phó Thụy Dương, một đôi mắt to, nụ cười cong cong phát sáng, Phó Thụy Dương vốn muốn cự tuyệt, hắn không thích ăn loại bánh pút-đing trắng mịn này, khóe mắt liếc nhìn một bóng dáng chờ đợi đã lâu, khóe miệng không khỏi cong lên, nhẹ nhàng nở nụ cười ý vị sâu xa, liền ăn ngay khối bánh pút-đing trên tay Đường Tiểu Mễ, quả nhiên, rất ngọt, ngọt tận trong lòng rồi.

Lâm Dương vì chuyện gấp rút của công ty muốn sứt đầu, mẻ trán, nếu không phải nghĩ đến hôm nay tới nơi này đều là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh, làm quen nhiều, trăm lợi mà không có một hại, thì hắn không nghĩ sẽ tới đây. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không ngờ, cô bé nữ sinh ngây thơ ngày nào của mình, hôm nay đứng quay lưng lại với mình, mặt hướng về một người đàn ông xa lạ mà cười tươi đẹp làm sao.

Từ góc độ của hắn đứng, chỉ có thể nhìn thấy được một nữa khuôn mặt nàng, cho dù, nàng mặc một chiếc sườn xám quyến rũ, xinh đẹp, mái tóc ngắn kia, khuôn mặt tươi cười tinh khiết, thậm chí vành tai mịn màng xinh xắn mà hắn yêu thích nhất, đều nói cho hắn biết, Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, là em sao?