Ăn xong điểm tâm, Phó Thụy Dương cùng Đường Tiểu Mễ đến Dương gia, Đường Tiểu Mễ cũng phải đi thăm viếng thân thích của Phó Thụy Dương, mặc dù cảm thấy rất phiền toái nhưng đây đều là lễ tiết. Hôm nay, Đường Tiểu Mễ mặc một chiếc áo khoác len màu hồng liền mũ, hai quả cầu nhung dễ thương nghịch ngợm buông rủ xuống giắt ở thắt lưng nàng, cánh tay thon dài cắm trong túi áo khoác. Bên trong áo khoác là một chiếc áo T shirt đơn giãn, thân dưới mặc quần ống loe, chân mang giày thể thao. Giầy bị ống quần phủ lên, lộ ra mũi giầy tròn trịa, trắng tinh.
Trang phục toàn thân bừng lên nét thanh xuân vô hạn, một đầu tóc ngắn chỉa vào chiếc cổ áo, Đường Tiểu Mễ thong thả đi phía trước, gió nhẹ lướt qua, nàng khẽ lùa mái tóc ngắn không an phận sang một bên, nhìn Đường Tiểu Mễ chằm chằm, Phó Thụy Dương có cảm giác đầu mình có chút choáng váng, hắn như bị hoa mắt, cảm giác nàng thật duyên dáng không thể tả nổi.
Hôm nay mọi người trong Dương gia đầy đủ, tính cả Chu Vinh Lâm, tổng cộng có chín người, lại thêm Đường Tiểu Mễ và Phó Thụy Dương, cái bàn thật dài bày biện bữa cơm tây ngồi đầy nhóc người. Đường Tiểu Mễ không muốn thất thố ở trước mặt Phó Thụy Dương, lúc thấy Chu Vinh Lâm, khó khăn gọi một tiếng "Chú", Phó Thụy Dương không biết là trời sinh da mặt dày như thế nào, mở miệng một tiếng"Mẹ", "Ông ngoại" "Cậu" . . . . . làm Đường Tiểu Mễ nghe muốn buồn nôn, giả dối! Nhóc con ngươi tiếp tục giả vờ đi! Lúc kêu đến ba người bọn Dương Sơ Nhất, Đường Tiểu Mễ chau chau mày, đứng bên cạnh Sơ Tam, nàng cũng muốn nhìn một chút, nét mặt của Phó Thụy Dương như thế nào.
Không trách Đường Tiểu Mễ muốn xem náo nhiệt, Phó gia đại thiếu và ba anh em Dương gia ở tỉnh J, giống như một núi không thể chứa hai con hổ, đang lúc kình lẫn nhau, hai nhà e ngại thế lực của nhau, sự việc này, nếu không có chỉ hôn của Đường Kiếm, đoán chừng hai bên sẽ không lui tới nhau cho đến chết.
Đường Tiểu Mễ và ba anh em Dương gia có thói quen tùy tiện, hai chữ “ca ca” gần như là không gọi, cho tới bây giờ đều gọi thẳng tên, nhưng Phó Thụy Dương lần đầu tiên tới nhà, lễ nghi vẫn phải thực hiện, Dương Sơ Tam vừa nghĩ tới đường đường là Phó gia đại thiếu phải gọi hắn một tiếng Tam ca, Tiểu Mễ đứng ở bên cạnh còn kéo cánh tay của mình, rõ ràng là chờ xem kịch vui, tế bào cả người cũng sinh động hẳn lên, vô cùng chờ mong nhìn Phó Thụy Dương, thậm chí trong lòng mơ hồ cảm thấy thằng nhóc này nhìn có chút thuận mắt rồi.
Dương Sơ Nhất đôi mắt nhỏ dài, khẽ híp lại, ánh mắt sắc bén quét qua Phó Thụy Dương, chính là cái tên này tranh giành “Tiểu Tứ” yêu quý nhất của Dương gia bọn họ! Phó Thụy Dương ngược lại trên mặt cười khẽ, Đường Tiểu Mễ chú ý tới khóe mắt của hắn hình như nhảy lên một cái, buổi sáng mình nói với hắn ước định giữa hai người cũng chính là lúc như vậy. Hai người chiều cao tương đối, Phó Thụy Dương bộ dáng hiền lành, Dương Sơ Nhất càng lộ vẻ bén nhọn, khí thế của hai người lại không nhường bước chút nào, Ba anh em Dương gia vẫn lấy Sơ Nhất làm chủ, thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn, chẳng qua, danh tiếng của Phó Thụy Dương ở bên ngoài cũng không yếu hơn so với Dương Sơ Nhất. Những người khác của Dương gia cũng không ngăn trở bọn họ, dầu gì cũng là chuyện giữa những người tuổi trẻ, không khác người là được.
Không biết đã trải qua bao lâu, Đường Tiểu Mễ đánh hơi được mùi thuốc súng nồng nặc, suy nghĩ một chút cảm thấy không được, giống như nàng ỷ vào Sơ Nhất khi dễ hắn, liền vươn tay, vòng qua Sơ Nhị, từ phía sau túm túm cánh tay Sơ Nhất. Phó Thụy Dương thấy được động tác nhỏ của Tiểu Mễ, trong lòng ấm áp, tràn ngập thâm ý liếc mắt nhìn Tiểu Mễ một cái, trên mặt vẫn bình thường cất tiếng gọi "Đại ca".
Dương Sơ Nhất biết bây giờ không phải là lúc giải quyết vấn đề, gật đầu một cái đi tới bên cạnh Tiểu Mễ.
"Nhị ca" kế Dương Sơ Nhất chính là Dương Sơ Nhị rồi, Sơ Nhị là người trầm ổn nhất trong ba anh em Dương gia, hơi tiến lên phía trước, gần Tiểu Mễ, lễ phép khẽ gật đầu.
"Tam ca". Phó Thụy Dương gọi tên từng người một. Rốt cuộc đến phiên Dương Sơ Tam rồi, theo suy nghĩ của hắn, tốt nhất là Phó Thụy Dương chọc cho mọi người ghét, sau đó tìm cơ hội cho Tiểu Mễ từ hôn thôi, nhưng đại ca và người này trừng mắt xong rồi, đại ca, nhị ca đều gật đầu, vậy còn hắn thì tính là gì?
Liếc mắt, nhìn mặt Tiểu Mễ, mím môi, trong lỗ mũi nặng nề thoát ra một tiếng: "Ừ".
Phó Thụy Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hôm nay thật là mệt mỏi, cuối cùng vượt qua ba con khỉ ngang ngược này rồi.