Nhìn một đôi nam nữ đang bị mọi người vây quanh, Dương Thắng nhíu nhíu mày: "Lão Đường, ông làm như vậy có thể giấu bao lâu? Sau này Tiểu Mễ biết được sẽ rất đau khổ".
"Được rồi, lão Dương, chữ viết của ông vĩnh viễn tốt hơn so với tôi, chút nữa bảo người treo lên đi". Đường Kiếm cầm tấm giấy lớn, suy nghĩ một chút, giọng nói có chút thất vọng, "Cho nên tôi muốn trải đường tốt cho nha đầu kia".
Dương Thắng ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn phía xa, "Thằng nhóc kia còn trẻ, chúng ta không muốn để cho hắn ra sức, e rằng Phó gia bên kia. . . . . ."
"Thụy Dương thằng bé kia có chừng mực, hắn hiện tại, ít nhất là vị hôn phu trên danh nghĩa của Tiểu Mễ, sợ là thằng nhóc kia so với chúng ta còn mất sức hơn" Đường Kiếm khóe miệng nở nụ cười lạnh, trong ánh mắt tinh quang chợt lóe lên, mới vừa rồi còn có vẻ là ông lão chán chường, trong nháy mắt trở nên bén nhọn.
"Cha, bác Đường" Dương Ái Quốc và Dương Ái Dân mang theo Dương Sơ Nhất đi tới trước mặt hai ông già, vẻ mặt cung kính.
"Chẳng qua không để cho hắn ở chỗ của chúng ta ra sức, rất lễ độ, tiểu Phan năng lực không tệ, đừng làm ảnh hưởng đến hắn. Cô gái kia, con bảo người của Lâm Vĩ Ba chú ý, chớ đến gần Tiểu Mễ". Dương Thắng hai tay chắp sau lưng, cùng Đường Kiếm liếc mắt nhìn nhau, như vậy đã giao phó xong.
"Ông nội, ông nội Đường, nếu Tiểu Mễ biết có thể hay không. . . . . ." Dương Sơ Nhất muốn nói lại thôi, những chuyện này cuối cùng là bọn họ thay Tiểu Mễ làm, Tiểu Mễ suy nghĩ như thế nào bọn họ không biết.
"Nếu không phải thấy hắn có vài phần hiếu thuận, cho dù tiểu Phan cũng không giữ được hắn!" Đường Kiếm nặng nề hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa. Năm xưa tính tình Đường Kiếm rất nóng nảy, cộng tác với Dương Thắng trong công việc nên đã sớm quen thuộc lẫn nhau, người trong Dương gia sớm biết tính tình Đường Kiếm, gặp phải sự bén nhọn của Đường Kiếm đều im bặt.
Đường Tiểu Mễ rốt cuộc thoát khỏi thăm hỏi của những người xa lạ kia, cùng Phó Thụy Dương hai người trốn ở một góc vắng vẻ, những chuyện đáng ghét toàn bộ giao cho những người khác xử lý, trong lòng còn có chút sợ, bây giờ chỉ là đính hôn, tương lai nếu thật kết hôn thì đúng là không biết như thế nào nữa. hai chân nàng gần như rả rời không thể đứng nổi, thở ra một hơi, thở xong, Đường Tiểu Mễ nắm tóc giả kéo: "Học trưởng, anh rốt cuộc đang đùa cái gì? anh đừng nói cho tôi biết, anh thật muốn cùng tôi đính hôn, tôi không phải là mấy cô gái ngu ngốc bên cạnh anh".
"Trên thế giới này có cái gì là không thể?" Phó Thụy Dương có chút buồn cười nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, cô gái này biểu diễn không nổi nữa, hình tượng cũng không cần.
"Chúng ta thường ngày không có oán, gần đây không có thù, anh cần gì chơi tôi như vậy?" Vào lúc này, bên cạnh không ai, dù sao nhiều lần cũng bị hắn phá vỡ, Đường Tiểu Mễ nói chuyện cũng không còn khách khí nữa.
Phó Thụy Dương hình như đã nghĩ tới điều gì, cười như không cười: "Trước kia không có, sau này có lẽ có rồi".
"Anh. . . . . ."
Phó Thụy Dương cắt lời Tiểu Mễ, "Yên tâm, trước khi kết hôn sẽ không đụng tới em". Nói xong ánh mắt cực kỳ càn rỡ quét một vòng vào bộ vị nào đó trên người Tiểu Mễ. Cái gì gọi là giận sôi lên, Đường Tiểu Mễ vào lúc này coi như là hiểu ý, không còn bình tĩnh nữa, "Phó Thụy Dương!" Lần đầu tiên kêu cả tên lẫn họ của hắn.
"Không cần khách khí như thế, sau này gọi là Thụy Dương, Tiểu Mễ". Phó Thụy Dương nụ cười càng sâu, tự nhiên kéo Tiểu Mễ, "Đi thôi, còn chưa chào hỏi cùng người thân".
Đường Tiểu Mễ tránh không thoát vừa định dùng cùi chỏ thúc hắn một cái, lại nhìn thấy Trương Vân cúi đầu đi tới hai người, Tiểu Mễ nở nụ cười, ngọt ngào gọi: "Bà nội".
Phó Thụy Dương đi theo gọi: "Bà nội".
Trương Vân là bà lão rất hiền lành, nhìn Phó Thụy Dương gật đầu một cái: "Thụy Dương, có thể cho bà nội mượn Tiểu Mễ một lát hay không?"
Phó Thụy Dương nhìn Tiểu Mễ gật đầu một cái, một mình đi tới đại sảnh, nhìn Phó Thụy Dương đi xa, Trương Vân sờ sờ đầu Tiểu Mễ : "Tiểu Mễ chúng ta không có để tóc dài bao lâu rồi?"
"Bà nội thích tóc dài, vậy cháu liền đeo cái này lên". Tiểu Mễ phất tay một cái, đội tóc giả lên.
"Ha ha, đứa nhỏ này, vật này cầm trong tay rất dọa người". Trương Vân mỉm cười, nếp nhăn trên mặt giống như hoa nở rộ.
Nắm tay Đường Tiểu Mễ, Trương Vân cẩn thận vuốt tóc rối bời của Tiểu Mễ cho ngay ngắn: "Tiểu Mễ, đừng trách ông nội cháu, bà và ông nội của cháu cùng xem trọng thằng nhóc Thụy Dương này, các cháu không cần sống chung, rất đơn giản, có hắn giúp đỡ, chúng ta cũng yên tâm".
Tiểu Mễ cúi đầu, mủi chân cọ chạm đất: "Bà nội, cháu hiểu rõ, hắn, hắn rất tốt". Đúng thật là rất tốt, Đường Tiểu Mễ thầm nghĩ.
"Chuyện trước kia đừng suy nghĩ nữa, dành nhiều thời gian với ông nội, bà nội, lời nói không dễ nghe, bây giờ già rồi còn có thể sống được bao nhiêu ngày, ông nội cháu không nói, nhưng cháu phải suy nghĩ cho kỹ".
Trương Vân tay không ngừng vuốt ve tay Tiểu Mễ, trong lòng Tiểu Mễ một hồi căng lên, lỗ mũi ê ẩm.