Lần này chạy trối chết, Đường Tiểu Mễ cố hết sức làm cho mình bình tĩnh, nàng không phải là đối thủ của Phó Thụy Dương, ít nhất, tạm thời không phải.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mặc dù rất nhàm chán, mọi người vẫn lo nghĩ đến ngày 15 tháng giêng, lần trước là người lớn hai bên gặp mặt, lần này là đính hôn, nhưng là số người cũng không khác nhiều lắm, nhìn như không cần thiết nhưng thật ra đều là lễ tiết. Hai nhà đều không phải là gia đình tầm thường, nhưng mà Đường, Dương, Phó, ba nhà không thông báo cho nhau, khi ngày đó thật sự đến thì Đường Tiểu Mễ rơi lệ đầy mặt, tại sao mình giống như một nhà giàu rêu rao kết hôn trên Web?
Đây chỉ là đính hôn. Bữa tiệc đính hôn diễn ra tại khách sạn Sofitel Thành phố N, bữa tiệc do Phó gia đặt, nhưng lần trước Đường Kiến Quân sai Dương Sơ Nhất làm việc, dọn dẹp sạch sẽ, hắn không muốn cháu gái mình đính hôn còn có những người không dính dáng làm vướng víu chân tay, từ một góc độ nào đó mà nói, người hai nhà Đường, Dương một lòng sủng ái mù quáng một mình Đường Tiểu Mễ, nếu không có công lao của hai ông lão năm đó thì hai nhà sao có thể có địa vị vững chắc ở tỉnh J trong cả nước cho tới hôm nay?
Đường Quốc khánh và Dương Ái Hoa làm cha mẹ bên gái, chiêu đãi khách một chuyện tự nhiên không thể từ chối, Triệu Tử Quân và Dương Ái Hoa đều là người làm việc ở trường Đại học, một người là Viện trưởng Văn Viện tỉnh N, một người là Giáo sư Đại ngoại ngữ tỉnh B, trước kia tuy có qua lại vài lần nhưng cũng không thân quen, một người mềm mại, dịu dàng động lòng người, một người sôi nổi, thanh lịch, hoạt bát. Đường Tiểu Mễ và Phó Thụy Dương đính hôn cũng làm cho hai người phụ nữ này hiểu nhau không cần nói. Bên ngoài quán rượu dừng 2 chiếc Bước-Ba-Hách, 2 chiếc Lan-Cơ-Bony, một chiếc Ferrari, 3 chiếc BMW, một chiếc Hoa Sen, còn có mấy chiếc xe Jeep treo biển hiệu quân đội, cờ đỏ, đại chúng, xe mặc dù nhìn giống như nhau, điểm sáng ở bảng số xe.
Rõ ràng là đính hôn, coi là tiệc gia đình nhưng Đường Tiểu Mễ nhìn xuyên qua khe cửa còn thấy không ít khuôn mặt xa lạ, các cậu và chú đều ở đây, có lẽ những người phía dưới muốn nhân cơ hội bày tỏ một chút, nghe tin, không mời mà tự đến, tiệc vui kiêng kỵ nhất đuổi người. Đường Tiểu Mễ nhìn Hán phục trên người khóc không ra nước mắt, nhìn thì đẹp mắt nhưng có phải quá gây họa hay không, ngộ nhỡ Phó Thụy Dương trước mặt mọi người đào hôn hoặc là thoái hôn, nàng phải khiêm tốn phối hợp cho tốt đúng không?
Phương Vân hôm nay đặc biệt vui mừng, nàng tới nơi này, ngoài thân phận nhà thiết kế thời trang cho Tiểu Mễ, còn có một thân phận khác chính là thím tương lai của Tiểu Mễ, Đường Kiến Quân ngày hôm trước mời nàng tới tham gia bữa tiệc đính hôn của Tiểu Mễ, lúc đó hắn từ trong người, đưa ra chiếc nhẫn, hai người ăn ý nhau đã nhiều năm đều hiểu đây là cầu hôn. Nhiều năm như vậy, nàng rốt cuộc có thể thoải mái quang minh chánh đại đứng bên cạnh hắn, đeo chiếc nhẫn hắn trao.
"Không thể nào? Dì Vân, dì ngàn vạn lần không được nói cho cháu biết còn phải đội cái này?" Đường Tiểu Mễ kinh hãi chỉ vào bộ tóc giả trên tay Phương Vân.
"Đứa nhỏ này, nào có cô gái mặc Hán phục tóc ngắn chứ?" Phương Vân mỉm cười lắc đầu một cái, đội tóc giả lên cho Tiểu Mễ, sửa sang xong, hài lòng nhìn kiệt tác của mình, " Tiểu Mễ nhà chúng ta hôm nay nhất định sẽ làm Phó Thụy Dương mê chết".
Đường Tiểu Mễ nhìn mình trong gương, khuôn mặt trang điểm nhẹ, lông mi cong cong, có một chút ngượng ngùng, mặc Hán phục, đội tóc giả, giống như đã biến thành một người khác, nàng đã bao nhiêu năm rồi không để tóc dài? Từ lúc nào đã bắt đầu cắt tóc ngắn? Tiểu Mễ nhất thời có chút hoảng hốt, hoàn toàn không có chú ý trong gương có thêm một người.
Phó Thụy Dương hôm nay bị Phương Vân bắt mặc bộ quần áo này làm hắn không hiểu ra sao, loại quần áo này lần đầu tiên hắn mặc, bị mất rất nhiều sức lực mới mặc xong, bên ngoài có rất nhiều người, mặc dù da mặt hắn dày nhưng ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy cũng rất xấu hổ, kết quả vừa tiến đến liền nhìn thấy Đường Tiểu Mễ đang ngẩn người soi gương, hắn thật sự kinh ngạc, Phương Vân lặng lẽ rời đi cũng không có ai phát giác.
Hắn rất ít khi nhìn thấy y phục cổ trang, chẳng ngờ một cô gái mặc y phục như thế thì ra rất xinh đẹp, mặc dù trên đầu là tóc giả, tuy nhiên nó rất thích hợp với nàng, làm cho cả người nàng dịu dàng hơn so với trước kia, người trong gương ánh mắt mông lung, lộ ra mấy phần ngây thơ, hắn cứ như vậy ngơ ngác nhìn nàng trong kính.
"Rắc rắc" một tiếng, hai người phục hồi tinh thần, Đường Tiểu Mễ đột nhiên từ trong kính nhìn thấy Phó Thụy Dương đứng bên cạnh mình.
"Nhìn ta chụp hình không sai chứ?" Phương Vân cầm Camera Digital đưa cho hai người nhìn, Tiểu Mễ quay đầu nhìn vào, ảnh tuy là hình chụp nhưng rất có cảm xúc, đầu của nàng hơi nghiêng, gương mặt ửng hồng, hắn đang nhìn mình, trong mắt chứa chan tình ý, nhìn tấm ảnh này, thật giống như hai người yêu nhau đang đắm đuối liếc mắt đưa tình. Không hiểu sao, nhìn hình trong máy ảnh, tim Đường Tiểu Mễ khẽ động.