Nghe Đường Kiến Quân nói Dì Vân cháu sẽ trở thành thím của cháu. Đường Tiểu Mễ cảm giác lòng của mình muốn bay nhanh đến đây, bị đè nén nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có chuyện làm cho nàng vui vẻ, Nguyệt Như vẫn là bạn tốt, Dì Vân và Chú cũng có hy vọng, như thế cho dù mình phải đính hôn thì thế nào? Nếu như lần này đính hôn là một trận chiến, vậy thì cầm vũ khí lên, không thành công cũng thành người. Đường Tiểu Mễ đứng ở ven đường bày ra ý chí chiến đấu sục sôi, cuộc sống, quả nhiên tràn đầy hi vọng.
Mấy ngày nay, bọn Sơ Nhất cũng không chú ý đến Đường Tiểu Mễ, mặc dù là đính hôn nhưng Dương Thắng quyết định giúp một tay xử lý công việc được thuận lợi vui vẻ, cho Tiểu Mễ một chút mặt mũi, chỉ sợ sau này Tiểu Mễ vào cửa nhà người ta sẽ bị khi dễ, tuy rằng, nhìn Phó Long Bưu kia làm bộ làm tịch, nhưng ai biết được không phải như vậy thì sao.
Qua mùng tám tháng giêng, tất cả sinh hoạt hàng ngày đều trở lại quỹ đạo, Triệu Vi đi làm, tiếp tục đối mặt với ông chủ keo kiệt, Tiểu Mễ nghĩ tới, dù sao người có năng lực như Vi Vi muốn chuyển công việc lần nữa cũng được. Nhưng Vi Vi không có đồng ý, bạn trai của nàng hiện tại làm việc tại đó, đâu thể nào để cho Tiểu Mễ chia rẽ đôi uyên ương bọn họ. Nguyệt Như cũng phải trở về trường học trình diện, Phó Thụy Dương quả nhiên đồng ý chuyện đã hứa, sớm an bài một công việc trợ lý cho Nguyệt Như, giờ làm việc cũng không hạn định, tự do tự tại, hơn nữa một Công ty lớn như vậy, Nguyệt Như cũng có thể học được rất nhiều việc.
Khi tất cả mọi người loay hoay vội vàng, Đường Tiểu Mễ nắm thẻ vàng của Sơ Nhất cho nàng mà sững sờ, không có việc gì làm thì đi SHOPPING thôi, rõ ràng người đính hôn là nàng, thế nào nàng lại trở thành một người nhàn rỗi như vậy. Đi Trung tâm thương mại, nếu như Trung tâm thương mại Kim Ưng ở Thành phố N là tốt nhất, thì Trung tâm thương mại tập trung rất nhiều sản phẩm xa hoa nhất của Thành phố N thuộc công ty Phúc Ninh, cũng chính là công ty của Phó Thụy Dương.
Trước kia Tiểu Mễ không thích đồ xa hoa, những thứ đó đắt tiền muốn chết, hơn nữa nhìn rất phù phiếm, giống như nhà giàu mới nổi, cũng không thể trách nàng. Lúc đầu Trương Anh Thụy xuất hiện trước mặt chính là giơ lên giỏ xách LV, y phục Chanel, đồng hồ đeo tay Bá tước khảm kim cương, nước hoa Chanel, đeo mắt kính Cartier, Đường Tiểu Mễ chỉ có thể nhìn những thứ nhãn hiệu xa hoa chất đống này cho ra cụm từ "Nhà giàu mới nổi" để hình dung.
Có câu nói, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, Đường Tiểu Mễ cảm thấy, nàng sẽ phải cùng Phó Thụy Dương đính hôn, ngoại trừ trước kia ở trường Tiểu Cao đi theo Nguyệt Như sưu tập một chút tin tức liên quan đến hắn thì không còn biết gì về hắn nữa, mà bản thân nàng, mỗi lần bị hắn nhìn thấy như chuyện của Trần Tuyết, rồi chuyện cởi xe, chuyện mua sắm, nếu như tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì nàng cũng bị hắn ăn sạch.
Trên danh nghĩa là tới mua đồ, thực tế, Đường Tiểu Mễ thầm nghĩ, đây là địa bàn Phó Thụy Dương, dù sao đi nữa, nàng cũng là vợ chưa cưới của Phó Thụy Dương, nàng tới giúp chồng tương lai kiểm tra nhân viên của hắn xem như thế nào, công bằng, ngay thẳng nha.
Hôm nay Đường Tiểu Mễ mặc y phục do Phương Vân thiết kế trước tết, quần áo may rất khéo, chỉ có một bộ này. Một chân bước vào thẳng vào Trung tâm thương mại, nghĩ tới trong tương lai, nàng cũng có một nữa quyền sở hữu Trung tâm thương mại này nên nhìn cực kỳ thân thiết, không tệ, không tệ, không khí tươi mát. Hôm nào nói Phó Thụy Dương giới thiệu một chút.
Nhìn xem, vị tiểu thư kia một bộ mặt như ăn mướp đắng, người nào thiếu nợ nàng sao? Khách nhìn như thế làm sao có tâm tình tốt chứ? Còn có vị kia, len lén chơi game điện thoại, có khách cũng không ai biết. Người đó, người đó nữa, trong góc phòng, hai người, bốn người bảo vệ cho ai? Khẳng định là bàn tán chuyện bát quái ai đó.
Đường Tiểu Mễ thầm nghĩ, nếu anh cứ ngoan ngoãn đính hôn như vậy mà không có thủ đoạn nào vậy thì tôi phải để cho anh hối hận chọn cây cỏ đuôi chó như tôi đây, sẽ gây ồn ào cho anh không thể chịu nổi!
Không biết tại sao, mỗi lần nghĩ đến Phó Thụy Dương hai mắt tràn đầy nụ cười, "Ai nói cô là cỏ đuôi chó? cô dầu gì cũng xem là đóa hoa nhỏ, hoa nhài, như thế nào?" Đường Tiểu Mễ mặt có chút phát sốt, con mèo giảo hoạt kia, tại sao lại nhớ tới hắn chứ? Đột nhiên không còn chút hứng thú nào, nàng tùy ý mua một dây chuyền Tiffany, liền đi ra khỏi Trung tâm, bên cạnh là Hội quán số 5 nổi tiếng của Thành phố N, bọn Sơ Nhất thường mang nàng tới nơi này, đồ vật bên trong làm rất tinh xảo cũng rất ăn ngon, nhưng giá tiền cũng tương đối kinh người, Đường Tiểu Mễ lần đầu tiên một mình tới nơi này.
Tiểu Mễ thích bánh ngọt chocolate hạnh nhân nơi này, được làm rất mịn, mềm dẻo, nồng đậm mùi vị chocolate. Không cần gọi thức ăn, cũng không có món ăn. Khách chỉ cần một cú điện thoại, đầu bếp sẽ bắt đầu chuẩn bị theo ý của mình. Hắn không chỉ thích đi chợ chọn mua vật liệu mới, tươi ngon mà còn thường xuyên suy nghĩ nhạy bén tăng thêm yếu tố mới vào trong món ăn.
Nơi này và bên ngoài là hai thế giới khác nhau, ghế sa lon dài, rộng, bộ đồ ăn bằng thủy tinh, trang trí ngọn nến, trên tường là bức tranh, góc tường là Piano, có vẻ sang trọng quý phái nhưng không mất đi nét thanh nhã. Trong Hội sở không gian thiết kế lịch sự, giữa mỗi bàn ăn đặt một tấm bình phong, giữa bàn kế bên sẽ không nhìn thấy lẫn nhau, Đường Tiểu Mễ chọn một vị trí gần cửa sổ, thưởng thức thức món ăn ngon, thuận tiện có thể xem một chút phong cảnh.
Sát vách phải có khách, không biết là Tiểu Mễ có ảo giác như thế nào, nghe thật giống như tiếng nghẹn ngào của phụ nữ, Tiểu Mễ có chút suy tư, nghe tiếng khóc của phụ nữ, không phải là điềm tốt.
“Chi” một tiếng, có lẽ là tiếng đẩy ghế: "Được rồi, chi phiếu kia không đủ thì chỗ này còn một tờ, về sau đừng xuất hiện trước mặt của tôi nữa, trò chơi này cũng không cần diễn cho tôi xem nữa, tôi rất bận".
Đường Tiểu Mễ ngây ngẩn cả người, tiếng nói này xa lạ lạnh lùng, mang theo sự châm biếm quen thuộc, người sát vách nọ rõ ràng là Phó Thụy Dương.