Triệu Tử Quân sai người dọn dẹp một gian phòng rất sạch sẽ, rất ấm áp, Đường Tiểu Mễ lần đầu tiên ngủ ở nhà người khác, lăn qua lộn lại, luôn cảm thấy không ngủ được, tuy nói, nơi này về sau là nhà chồng của nàng nhưng nàng vẫn cảm thấy khó có thể tin được.
Lại nói, Phó Thụy Dương bằng lòng bị trưởng bối định đoạt như vậy sao? Đường Tiểu Mễ cảm giác loại người như hắn, tất phải có chiêu phòng bị của mình mới đúng, Đường Tiểu Mễ âm thầm gật đầu, ngàn vạn lần không được để cho mình nhất thời gấp gáp phá hư kế hoạch người ta, không phải lo lắng, không phải lo lắng, nàng nói thầm trong lòng, chẳng biết ngủ lúc nào không hay.
Đường Tiểu Mễ có một giấc mơ kỳ quái, mơ thấy nàng biến thành một con cá vàng, xung quanh không có nước, nàng cơ hồ không thở được, nằm trên mặt đất, giẫy giụa, kêu gào nhưng nói không ra tiếng. Lúc này, có một con mèo đi đến, hơn nữa con mèo này rất giống Phó Thụy Dương, Đường Tiểu Mễ đã bị biến thành con cá vàng, trời sanh luôn có cảm giác sợ hãi đối với con mèo Thụy Dương này. Bất đắc dĩ, lúc này Đường Tiểu Mễ chỉ là một con cá vàng, cái gì gọi là "người là dao thớt ta là cá thịt".
Con mèo Thụy Dương cười một tiếng cám ơn, râu mép con mèo rung lên một cái, vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm liếm, từng bước, từng bước đi tới con cá vàng Tiểu Mễ, bước đi ưu nhã như vậy, đây chính là chân mèo rón rén trong truyền thuyết, con cá vàng Tiểu Mễ nghĩ như vậy. Con mèo Thụy Dương dường như không có ý định ăn thịt con cá vàng Tiểu Mễ mà đưa móng vuốt béo múp míp, màu hồng gãi gãi và lật người con cá vàng Tiểu Mễ lên, quai hàm của con cá vàng Tiểu Mễ mở ra, đóng vào, thiếu chút nữa là nước mắt chảy xuống, nàng muốn kêu to: không cần ăn ta, không cần ăn ta.
Con mèo Thụy Dương dường như đem con cá vàng Tiểu Mễ làm món đồ chơi, cái tay màu hồng từng phát, từng phát vỗ lên người con cá vàng Tiểu Mễ, trong lòng con cá vàng Tiểu Mễ kêu lên: đừng như vậy mà, con mèo đáng chết này, lấy ra móng vuốt của ngươi, muốn ăn liền ăn, đừng chơi người ta như vậy, không, không phải, đừng chơi đùa con cá vàng như vậy. Con mèo Thụy Dương kia dùng hai bộ móng vuốt màu hồng vẫn không biết mệt vỗ vỗ con cá vàng Tiểu Mễ, Con cá vàng Tiểu Mễ cảm giác mình sẽ chết. Khóc không ra nước mắt. Chợt tỉnh giấc… Đường Tiểu Mễ mở mắt nhìn hoa văn màu trắng trang trí trên trần nhà, thì ra chỉ là một giấc mộng, Tiểu Mễ hít thở từng chập, quay mặt lại.
"A!.........."
"Cô sáng sớm kêu gào cái gì?" Phó Thụy Dương vỗ vỗ vai Đường Tiểu Mễ, có vẻ không hiểu ra sao cả. Đường Tiểu Mễ cảnh giác nhìn Phó Thụy Dương, nhớ lại con mèo Thụy Dương trong giấc mộng, trong lòng rất khó chịu, đột nhiên kịp phản ứng: "Làm sao anh ở nơi này?"
"Cô chẳng lẽ quên, hôm nay hai nhà chúng chính thức gặp mặt". Phó Thụy Dương chế giễu, trêu tức nhìn Tiểu Mễ. Hai mắt Đường Tiểu Mễ chớp chớp, hình như là thế nhỉ, hôm nay đúng là ngày hai nhà chính thức gặp mặt.
"Này, tôi nói Đường Tiểu Mễ, cô ngủ thế nào giống như heo vậy, tôi gọi cô bao lâu vẫn không tỉnh lại". Ánh mắt Phó Thụy Dương quét tới quét lui trên người Đường Tiểu Mễ, con bé này gầy nhom sao có thể ngủ như vậy.
Đường Tiểu Mễ đưa tay gãi gãi đầu như ổ gà: "Kêu thật lâu sao?" Trong óc xẹt qua một tia chớp, mãnh liệt Phó Thụy Dương, "Học trưởng, anh chẳng lẽ vẫn vỗ vỗ trên người tôi à?"
Phó Thụy Dương gật đầu một cái: "Cô ngủ chết như vậy, gọi bất tỉnh không thể làm gì khác hơn là vỗ vào người cô, ai biết vỗ như thế cũng không chịu tỉnh, Đường Tiểu Mễ, cô là cái gì đầu thai hay sao?"
Đường Tiểu Mễ nheo mắt lại quan sát Phó Thụy Dương, không sai, cười lên giống con mèo đáng chết kia, muốn ăn ta? Hừ, không có cửa đâu! Phó Thụy Dương, trước kia thiếu chút nữa bị anh mê hoặc, thì ra anh chỉ là con mèo thúi gian trá, giảo hoạt tham ăn.
"Tôi muốn thay quần áo rồi, anh đi ra ngoài đi". Tiểu Mễ nghĩ thầm, trai đơn, gái chiếc, thế nào không có tính tự giác như vậy? cũng nhìn hắn chằm chằm lâu như vậy, còn không chịu đi ra ngoài.
Ánh mắt Phó Thụy Dương quét bộ phận nào đó trên người nàng một vòng, xem như đáng tiếc, lắc đầu một cái, hai tay cắm vào trong túi quần, rồi lắc lư đi ra khỏi phòng.
Đường Tiểu Mễ bị Phó Thụy Dương nhìn từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy máu nóng xông lên đầu, nàng chỉ thiếu chửi mình là óc heo, thế nào mà trước đây lại nhẹ dạ như vậy, thiếu chút nữa đối với người như thế động lòng? Đây rõ ràng chính là tên vô lại!
Thay quần áo xong, nhìn xem thời gian đã hơn chín giờ, nghĩ thầm, đều do con mèo chết tiệt kia, nếu không sao lại có thể ngủ trễ như vậy sao? Sau khi rửa mặt xong, vội vàng chạy xuống lầu, Phó Long Bưu đang ngồi trong vườn hoa dưới lầu xem báo chí, Triệu Tử Quân và Phó Chấn Hoa mình mặc quần áo mới, nhìn trang phục rất đặc biệt, Đường Tiểu Mễ ngượng ngùng xin lỗi le lưỡi, mình trễ nhất a.
Chào buổi sáng xong, ăn một chút điểm tâm, liền sai tài xế lái xe đi khách sạn Duy Kinh, Đường Kiếm đã sớm nói cho người ta chọn một nơi tốt, hôm nay là ngày Phó gia, Đường gia và Dương gia, ba nhà chính thức gặp mặt, thuận tiện xác định ngày đính hôn.
Mặc dù trưởng bối đã định đoạt, nhưng cha mẹ hai bên cũng chưa chính thức gặp mặt, cộng thêm Đường Quốc Khánh và Dương Ái Hoa ly hôn nhiều năm, cho nên lần này hai bên cha mẹ gặp mặt liền thay đổi thành ba nhà cùng gặp mặt.