"Thụy Dương, tháng giêng sẽ làm lễ đính hôn, còn lại từ từ sẽ làm tiếp." Phó Long Bưu tựa vào trên ghế nhắm mắt lại. Phó Thụy Dương không nói lời nào, trong đầu xuất hiện một bóng người, kinh hoảng, giữ một khoảng cách, tức giận, xấu hổ.
"Cháu cho rằng ta sẽ tùy tùy, tiện tiện tìm cháu dâu sao? Cháu đừng nhìn Đường Kiếm già rồi, chúng ta cùng một trong chiến hào lăn ra đây, hắn cũng không phải là người đơn giản, cháu cho là cháu gái Đường Kiếm là cô bé vô tích sự sao?"
"Cháu đừng cho là cô bé Tiểu Mễ kia đơn thuần vô hại, trình độ học vấn so ra kém hơn cháu, ở một khu nhà trọ không tên để đi học đại học, hiện tại thì giống như cũng không có công việc gì nghiêm túc, Đường Kiếm sao để cho cháu gái bảo bối của hắn sống qua ngày như vậy?" Phó Long Bưu chợt mở mắt, thoáng qua một tia trí giả. Phó Thụy Dương gật đầu một cái: "Cháu với nàng trước kia mặc dù không quen thuộc, nhưng cũng đã gặp nhau mấy lần, hiểu rõ nàng không khéo léo giống như bên ngoài mặt ".
Phó Long Bưu cười ha ha: "Cháu gái của Đường Kiếm không khéo léo sao? Thụy Dương, cháu cũng đừng xem nhẹ con bé này, mặc dù bây giờ Tuyền Lâm do Đường lão Nhị cầm quyền, nhưng bên trong, con bé này bỏ ra không ít công sức đấy".
Phó Thụy Dương cau mày: "Thế nhưng, cháu nghe nói Đường Tiểu Mễ ở đại học, học rất yếu môn chuyên nghiệp, thành tích cũng như thế".
"Hừ, thằng nhóc cháu chớ có giả bộ hồ đồ, con bé cháu của Đường Kiếm kia, lúc mười sáu tuổi đã mời tất cả thầy giáo tốt nhất tới dạy cho nàng, mọi mặt đều có học qua, con bé kia không thể kém hơn cháu, huống chi, nàng còn có ông ngoại là Dương thắng, được hai cái lão già đó dạy dỗ, cháu cho rằng Đường Tiểu Mễ này có thể là một tiểu thư, một bình hoa sao?"
Phó Thụy Dương giống như là nghĩ đến cái gì, vẻ mặt cười cười: "Cháu hiểu rõ, ba anh em Dương gia đều nâng nàng ở lòng bàn tay, chỉ là Đường Tiểu Mễ này cũng thật sự kỳ quái, sinh trưởng trong hoàn cảnh như vậy, một chút cũng không lộ vẻ điêu ngoa, thậm chí không kiêu căng".
"Đường gia và Dương gia dạy dỗ không kém, ta lần đầu tiên nhìn con bé kia đã thích rồi, tuy bộ dạng ăn nói chỉ được một phần khéo léo nhưng đôi mắt kia sẽ không gạt người, sạch sẽ, thẳng thắn, thành khẩn".
Phó Thụy Dương gật đầu một cái, tràn đầy đồng cảm, một đôi mắt trong suốt như vậy, làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn thân cận.
"Hai ông già chúng ta đã thương lượng qua rồi, con bé kia thanh tĩnh, về sau kết hôn cháu giúp nàng xử lý việc của Tuyền Lâm, về sau có đứa bé thứ hai, bất kể là nam hay nữ, phải mang họ Đường gia".
Phó Thụy Dương cuối cùng không nhịn được, toét miệng cười, Phó Long Bưu hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái: "Tiểu tử thúi, cháu nghe chuyện rất buồn cười phải không? Nói cho cháu biết, nếu cháu dám đem chuyện này làm hư, lão tử sẽ phế bỏ cháu".
Phó Thụy Dương hất mặt, cười đến nghẹn, có thể không cười sao? Đây là hai lão ngoan đồng sao? Mình nghĩ đến cũng phát sướng, nếu là chúng ta không đồng ý, đi đâu sanh con cho các người, còn đứa bé thứ hai mang họ Đường, cảm thấy chính mình đang nằm mơ đấy.
"Ta hiểu biết rõ tâm tư của cháu, Phó gia chúng ta sau này phát triển, nếu như có thể thông qua Đường Tiểu Mễ lấy được sự ủng hộ của Đường gia và Dương gia, kết quả có thể nghĩ, chuyện này là thắng lợi hai lần, Đường Tiểu Mễ tính tình không tệ, ta rất thích nàng, con bé đó từ bộ dáng, năng lực, gia thế, cũng không thiệt cho cháu đâu, chuyện khác không cần nói, chúng ta xác định thời gian rồi, cháu chuẩn bị một chút, đem những người không liên quan, tất cả đều giải quyết cho ta". Phó Long Bưu lại nhắm mắt lại, hướng Phó Thụy Dương phất tay một cái.
Phó Thụy Dương gật đầu một cái, xoay người nhẹ nhàng đi ra khỏi thư phòng, Đường gia? Dương gia? Đường Tiểu Mễ? Rất tốt.
Nếu như nhất định phải kết hôn, nhất định phải chọn đối tượng kết hôn, Đường Tiểu Mễ này thật là đối tượng lý tưởng, có nàng, sự nghiệp của mình, Phó gia, mới phát triển tốt hơn, quan trọng nhất là mình cũng không ghét chuyện này, ngược lại, đối với cô gái kia, hắn thật tò mò đấy.
Đường Tiểu Mễ, cô thì sao? Chuẩn bị xong chưa?