Dương Ái Hoa dùng khăn lông tỉ mỉ lau cánh tay Đường Quốc Khánh, một đường xuống phía dưới, một ngón tay cũng không sót. Từ phòng bệnh cách ly chuyển sang phòng bệnh nặng, bác sĩ nói đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, nằm im như vậy, đã ba ngày rồi, nhưng ông ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Bà nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve lông mày của ông, cho dù hôn mê, chân mày ông cũng hơi nhíu lên. Là mơ thấy gì vậy, Quốc Khánh, anh cũng giống em, chưa bao giờ vui vẻ sao? Bà nhìn trên trán lộ ông xuất hiện vài sợi tóc bạc, trái tim hung hăng đau, cầm tay ông chặt hơn.
Bắt đầu từ lúc nào, bọn họ đã không còn tự nhiên với nhau, bắt đầu từ lúc nào, bọn họ đã dần dần già yếu.
Đường Quốc Khánh mở mắt, có chút mơ hồ, trống rỗng, muốn đưa tay chạm gương mặt này, lại bị một bàn tay gắt gao nắm lấy.
"Ái Hoa". Giọng nói thoát ra khàn khàn dường như bản thân ông cũng không nhận ra, Đường Quốc Khánh nở nụ cười, muốn ngồi dậy, lại làm động vết thương trên người, không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Dương Ái Hoa kinh ngạc, vội nhẹ nhàng đè chặt ông: "Đừng nói chuyện, vết thương còn chưa lành mà".
Hai người lẳng lặng nhìn đối phương, Dương Ái Hoa nhớ tới cái gì, vội vươn tay nhấn một cái nút chuông nơi đầu giường, Đường Quốc Khánh xoay tay nắm lại tay của bà, Dương Ái Hoa nhìn ông, Đường Quốc Khánh nhẹ giọng nói: "Trước tiên chúng ta nói chuyện một chút".
Dương Ái Hoa cảm thấy mắt cay cay, trước tiên chúng ta nói chuyện một chút. Bắt đầu từ lúc nào, đối thoại đơn giản giữa bọn họ cũng trở nên xa xỉ như thế?
Đường Quốc Khánh chăm chú nhìn bà, tóc phía sau đầu buộc cao, ngày trước, bà thích xỏa tóc, mỗi lần ông ôm lấy bà, sợi tóc không an phận cứ phất lên gò má của ông, tê tê dại dại, hơi thở của bà bao vây ông.
Da của bà vẫn trắng nõn, ánh mắt của bà vẫn như trước kia, trong suốt linh hoạt, chỉ là phía dưới túi mắt có một tầng quầng thâm, thậm chí khóe mắt có thể nhìn thấy mấy nếp nhăn.
Ông không nhịn được rút tay ra, nhẹ nhàng sờ khóe mắt bà, từ từ vuốt nếp nhăn, than thở một hơi. Khi bà còn là cô gái nhỏ, ông đã thích bà rồi, đảo mắt, đã trôi qua nhiều năm.
Dương Ái Hoa hít mũi một cái, nước mắt bỗng chốc lăn xuống, vội chuyển tầm mắt của mình, hốt hoảng nói: "Em đi gọi bác sĩ đây".
"Ái Hoa" Đường Quốc Khánh gọi bà, giọng nói không lớn, lại có chút khẩn cầu, ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt bà, dịu dàng nói, "Anh đã không sao rồi, ngược lại em, mắt quầng thâm như vậy, vất vả rồi".
Dương Ái Hoa cúi đầu cười nhạt: "Hơn bốn mươi tuổi rồi, Tiểu Mễ cũng đã lớn như vậy, anh cho rằng em còn trẻ sao, một chút quầng thâm ở mắt có là gì".
Đường Quốc Khánh ngớ ngẩn, Tiểu Mễ, con gái của bọn bọ, mấy năm nay, trong lòng ông rất hổ thẹn với con gái. Ông sợ nhìn thấy nàng, nhìn nàng, ông sẽ nhớ tới mẹ của nàng, đứa bé này là kết tinh bọn họ, ông đã từng rất mong đợi bọn họ có thể bình tĩnh tìm lại hạnh phúc. Nhưng khi ông nhìn khuôn mặt giống nhau như đúc kia, ông sợ nhiều năm cố gắng của mình sẽ phải thất bại trong gang tấc.
Mỗi lần trở về, nàng đều có thay đổi khác, nhìn nàng cười đùa, nắm râu của cha, nhìn nàng làm việc gì sai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lúc nàng đau lòng không nói lời nào, lặng lẽ nhìn ông, lúc nàng làm nũng, vẻ mặt cong cong, ngay cả tính tình, vóc dáng đều giống mẹ của nàng như đúc.
Đường Quốc Khánh có lúc cảm giác dường như mình lọt vào một cái vòng quái dị, ông yêu con gái mình, ông yêu mẹ của con gái, nhưng ông lại từng bước, từng bước cách xa bọn họ. Khi Trần Tuyết gọi ông bằng cha, đi ngược lại dự tính ban đầu của ông, nhưng ông không có ngăn cản cô, ông nghĩ, nếu gia đình ông vẫn còn, Tiểu Mễ cũng sùng bái thân thiết kéo cánh tay của mình làm nũng mới đúng.
"Trong lòng anh, em và Tiểu Mễ, đều là đứa bé" Đường Quốc Khánh ho khan một cái, nhẹ giọng nói.