Sau ngày cưới, Đường Tiểu Mễ trở thành một con sâu Gạo mập ú. chuyện Tuyền Lâm giao lại cho Kha Ni Ca xử lý, Phó Thụy Dương cũng thường tới lui giúp đỡ hai đầu.
Về phần Đường Kiến Quân, không ai trông cậy vào ông ta, thoáng một cái thay đổi tính tình thành người chồng gương mẫu, cứ dính lấy Phương Vân, xuất hiện trong hôn lễ của Đường Tiểu Mễ, sau đó hai người lại biến mất, đâu còn nhớ tới chuyện Tuyền Lâm sống hay chết, dù sao quyền cổ phần đã chuyển cho Đường Tiểu Mễ, ông ta mừng rỡ được nhàn rỗi.
Bụng của Đường Tiểu Mễ ngày càng to ra, người cũng càng ngày càng lười biếng.
Mỗi lần cơm nước xong, nàng vùi trên ghế sofa, tựa vào chiếc nệm êm ái, cả người bắt đầu rơi vào mơ màng.
Phó Thụy Dương đẩy cửa vào, chỉ sợ quấy rầy đến nàng, rón rén ôm nàng lên giường, sau đó nghiêng người nằm bên cạnh nàng.
Hiện tại chỉ cần có thời gian rảnh, hắn đều phải ở cạnh nàng, nhìn vẻ mặt của nàng yên tĩnh ngủ, trong lòng của hắn có cảm giác thỏa mãn.
Mang thai ba tháng đầu, nhưng làm Phó Thụy Dương sốt ruột, đau lòng hết sức. Đường Tiểu Mễ vốn rất kén ăn, nhiều lúc hắn xào hai món rau trái lại nàng có thể ăn nhiều chút, nhưng từ sau khi mang thai, có thai phản ứng cực lớn, nghe mùi dầu mỡ sẽ buồn nôn, nước mắt đầm đìa, Phó Thụy Dương cũng không dám cho nàng vào phòng bếp, chết sống không chịu.
Vậy làm sao bây giờ? người mang thai nên ăn cái gì đây? Đường Tiểu Mễ cái gì cũng muốn ăn, nhưng vừa đem đến, nàng nhìn thấy sẽ buồn nôn, không ăn thì sợ đói, ăn một chút lại nôn ra. Đường Tiểu Mễ nằm trong lòng Phó Thụy Dương khóc rấm rức.
"Thụy Dương, em đói".
Khuôn mặt Phó Thụy Dương nhăn lại, tim cũng đau muốn chết, bây giờ, chẳng lẽ hắn phải để cho vợ mình nhịn đói chết sao?
"Tiểu Mễ ngoan, chúng ta cố chịu đựng một chút, ăn thêm chút nữa, tiếp tục như vậy người sẽ bị suy yếu". Phó Thụy Dương dịu dàng nói.
"Đem ra, đem ra, vô cùng kinh khủng quá". Đường Tiểu Mễ nhíu chóp mũi né tránh, hiện tại nàng nhìn thấy cái gì, nghe tới cái gì cũng hoảng sợ, ngoại trừ mùi trên người Phó Thụy Dương. Ngay cả ngủ Phó Thụy Dương cũng phải ở một bên nhìn, nàng nghe mùi vị trên người của hắn mới có thể từ từ ngủ.
Phó Thụy Dương mỗi lần nghĩ đến chuyện này không nhịn được đắc ý, vợ của hắn dính hắn như vậy, bản thân cầu cũng không được, hắn vui vẻ. Tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve qua lại trên bụng của nàng, vô cùng cưng chìu, khóe miệng đầy tràn hạnh phúc.
Nơi này là nhà của hắn, vợ của hắn nằm bên cạnh hắn, trong bụng là bảo bối của bọn hắn. Giữa bọn họ có rất nhiều hồi ức, bây giờ như vậy, cả đời cũng như vậy, hắn nguyện ý, cả đời này, bọn họ cứ hạnh phúc bình yên.
Lúc tiểu bảo bối hơi lớn một chút, Đường gia phát sinh một chuyện, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng làm cho Đường Tiểu Mễ tròn mắt, cười thật lâu.
Dương Ái Hoa mang thai.
Đường Tiểu Mễ tựa người trên sofa cười đến nghẹn, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía cái bụng của Dương Ái Hoa.
Chuyện này theo ý của Dương Ái Hoa mà nói là ngoài ý muốn, bà cũng đã bốn mươi mấy tuổi rồi, nếu lúc này mang thai, cũng coi là sản phụ lớn tuổi. Đường Quốc Khánh lo lắng thân thể của bà, không muốn đứa bé này, nhưng Dương Ái Hoa muốn giữ đứa bé này.
Bà cũng chưa từng nhìn Đường Tiểu Mễ lớn lên, cho đến giờ vẫn tiếc nuối, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng đứa bé này tượng trưng cho cuộc sống mới của bà và Đường Quốc Khánh bắt đầu, dù có thế nào, bà cũng không muốn buông tha, cũng không thể buông tha.
"Mẹ, đứa nhỏ này nghĩ ra tên chưa?" Đường Tiểu Mễ nháy nháy mắt, mong đợi nhìn Dương Ái Hoa.
Dương Ái Hoa cười cười, tay đặt lên bụng của Đường Tiểu Mễ, đã bắt đầu tròn tròn nhô ra: "Con nên suy nghĩ tên gì cho hai thằng nhóc trong bụng con, chỗ này của mẹ chỉ mới lớn có một chút thôi". Bà so so ngón tay.