Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 14 - Chương 10: Anh muốn chúng ta ở chung một chỗ




Lúc Đường Tiểu Mễ nhận được điện thoại của Chu Văn Bân, nàng đang ngồi trên xe taxi, trên xe đang phát đoạn tấu hài của Quách Đức Cương, tài xế ở phía trước nghe cười ha ha, nàng cũng cười theo, nhưng nụ cười kia trước sau không có trong đáy mắt

Điện thoại của Chu Văn Bân rất đơn giản: "Chị dâu, Thụy Dương thân thể không thoải mái, bị sốt rồi, cũng không chịu đi bác sĩ, chị tới xem một chút được không. . . . . ."

Nàng không nói gì, "Pằng" khép nắp điện thoại di động, nàng biết hắn đã đi công tác, nói là hai ngày, nhưng nàng biết rõ, chuyện hợp tác dự án chỉ đôi ba ngày thì căn bản không giải quyết được, lúc này là lúc nào? Mặc dù hắn thường xuyên gọi điện thoại cho nàng, nhưng không nói sẽ về khi nào. Trong lòng mắng thầm Chu Văn Bân, lại dùng chiêu này, chẳng lẽ còn muốn gạt nàng lần thứ hai sao?

Chu Văn Bân cầm điện thoại di động không hiểu ra sao cả, Phó Thụy Dương bị sốt, người này mê man vẫn không chịu để người ta đưa hắn đi bệnh viện. Kể từ khi Phó Thụy Dương nhờ hắn "Cố vấn" một vài chuyện, sau đó lao vào làm việc điên cuồng, người khác nhìn không ra, nhưng hắn sao không rõ được? Đương nhiên là vội vã trở về gặp ai kia.

Tài xế taxi là một người nhiệt tình, nghe tấu hài trong radio, tán gẫu với Đường Tiểu Mễ. Đường Tiểu Mễ nhìn hắn nói chuyện, chỉ thấy miệng há ra hợp lại, cái gì cũng không nghe lọt, chỉ có thể lung tung "Ừ" một tiếng.

Nàng cảm thấy trong lòng trống trải, Chu Văn Bân lừa gạt nàng, nhưng lẽ ra không nên lừa nàng lần nữa. Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy trong lòng không yên, vô cùng phiền não.

Suy nghĩ một chút, tìm số diện thoại của Phó Thụy Dương, reng reng hai tiếng, giọng nói Chu Văn Bân truyền đến: "Chị dâu".

Đường Tiểu Mễ bình tĩnh, hỏi "Điện thoại di động của hắn sao lại ở trong tay anh?"

Vẻ mặt Chu Văn Bân như đưa đám: "Chị dâu, hắn đang bị sốt cao, chị còn trông chờ hắn nói với chị hay sao?"

Đường Tiểu Mễ thật sốt ruột, khó khăn lắm mới đè nén lắng và nóng nảy, vội vàng nói: "Hắn bây giờ đang ở đâu?"

"Cây phong biệt thự". Lần này Chu Văn Bân ngược lại rất sảng khoái.

Nghe bốn chữ này, trái tim Đường Tiểu Mễ đập mạnh và loạn nhịp một chút, nói với tài xế: "Đi biệt thự cây phong, bác tài, làm phiền nhanh lên một chút, tôi có chuyện khẩn cấp".

Đi tới cây phong biệt thự, Chu Văn Bân vội vàng mở cửa ra cho nàng, trong biệt thự vẫn như cũ, chẳng qua có chút lộn xộn, Đường Tiểu Mễ ngẩn người nhìn chằm chằm hình cái đầu của bọn họ gắn vào thân hoạt hình vẽ trên tường, ánh mắt rời đi, trên bàn trà vẫn còn một ít tài liệu lộn xộn.

Gạo và Con mèo Thụy Dương dường như ngửi được mùi của nàng, không biết từ nơi nào chui ra, thân thiết gặm ống quần nàng. Đường Tiểu Mễ khom người xuống, ôm hai con vật kia, hốc mắt khẽ nóng lên, hắn đưa cho nàng con chó, hắn nói, hắn là ba, nàng là mẹ. Con mèo Singapore này, nàng trêu đùa đặt cho nó cùng tên với hắn, trước lúc đi Tây Tạng, nàng đem nó về nhà lớn, nàng biết rõ sẽ hắn mang đi, bây giờ gặp lại, trong lòng vẫn không sao cảm thụ được.

Chu Văn Bân nhìn thấy Đường Tiểu Mễ, thở phào nhẹ nhõm, nhìn nàng vẫy vẫy tay: "Chị dâu, nơi này giao cho chị". Nói xong vội chạy ra ngoài, căn bản không chờ Đường Tiểu Mễ đáp lại.

Đường Tiểu Mễ không để ý đến hắn, chẳng qua trong lòng cảm thấy bùi ngùi với mọi thứ nơi này.

Đêm hôm đó, cũng ở ngôi biệt thự này, nàng mượn rượu thổ lộ với hắn, giao mình cho hắn, cũng quyết định rời khỏi hắn. Nơi này, hắn dắt tay của nàng nói với nàng đây là nhà của bọn họ, nơi này, hắn đeo chiếc nhẫn vào tay nàng. Đường Tiểu Mễ theo bản năng sờ sờ ngón áp út, có chút trơn bóng.

Vuốt vuốt đầu, đặt hai con vật xuống sàn, Đường Tiểu Mễ thẳng đi tới phòng ngủ, rèm cửa sổ trong phòng đều kéo lên, trời đã gần tối, ánh sáng bên trong phòng hơi mờ, nàng có thể lờ mờ nhìn thấy hắn cuộn trên giường. Đường Tiểu Mễ thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở mép giường, mở đèn ngủ, nhẹ nhàng giở chăn ra, nhìn thấy trên mặt của hắn đỏ bừng, đưa tay chạm trán của hắn, vô cùng nóng bỏng.