Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 11 - Chương 7




Xe chạy nhanh xuống núi ra khỏi con đường gần bên hồ, Đường Tiểu Mễ vẫn si mê tham lam nhìn nó. Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy hồ Lôcô, màu nước tinh khiết nàng kinh ngạc. Hồ Lôcô là một hồ nước nhẹ nhàng, trong trẻo, xinh đẹp. Nhưng thác Nạp Mộc không giống như thế! thân thác nằm trên Cao Nguyên, đỉnh đầu màu lam, xung quanh là thảo nguyên rộng lớn và núi tuyết nguy nga. Nạp Mộc Thác rất hùng vĩ, rộng lớn, tráng lệ.

Lâm Vĩ Ba thấy Đường Tiểu Mễ rất ưa thích nơi này, lại dọc theo bờ hồ chơi thật lâu, đi thẳng tới phía Tây thác Nạp Mộc là hồ lớn nhất bán đảo. Đến gần bên bờ, mặt nước mênh mông, sóng biển xô bờ, giống như sát bên cạnh. Bờ bên kia là đường đi dãy núi Cổ Lạp, ngọn núi màu trắng liên miên chập chùng, cùng mây trắng vờn nhau, không thấy rõ đâu là núi đâu là mây.

Có đôi khi, một mảng lớn màu trắng phía trên đột nhiên toát ra hình dáng núi tuyết, đó là ngọn núi vô cùng cao, sừng sững, ngạo nghễ trên mặt đất. Đường Tiểu Mễ phỏng đoán nói, đó nhất định là ngọn núi chính Tanggula rồi, bởi vì chỉ có nó mới có dáng vẻ tráng lệ như thế.

Đường Tiêu Mễ nói: "Tiểu Lâm Tử, sau này, anh nhất định phải mang người mình thích tới nơi này". Nếu là hai người yêu nhau, ở chỗ này vừa nắm tay, vừa nhìn cảnh đẹp tự nhiên như thế, chắc là chuyện vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc.

Lâm Vĩ Ba ngớ ngẩn, thật lâu mới mở miệng nói: "Được, chỉ cần nàng nguyện ý".

Hai người đi dọc theo bờ hồ, nước hồ trong suốt nhìn thấy đáy, tiếng sóng vỗ từng hồi.

Bên bờ rất nhiều đống mã não, lớn nhỏ không đều, canh gác hồ núi tuyết, dường như có linh tính đứng lặng im. Đường Tiểu Mễ cẩn thận chọn lấy một khối cho mình trong đống mã não, một khối đá hẹp dài trên nóc có hình chóp, nghiêm túc nghĩ muốn ước một tâm nguyện nhưng trong não lại trống rỗng. Nhìn vẻ đẹp của hồ, nàng đột nhiên trở nên tê dại không thể nói được gì.

Trong lòng tiếc nuối, nếu như, nếu như là hắn cùng mình tới nơi này, không phải là rất hạnh phúc?

Sau khi trở về, hai người tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, thân thể thoải mái đi đến quán lẩu nổi tiếng ở nơi này.

Lâm Vĩ Ba không ngăn được Đường Tiểu Mễ, trong bữa tiệc để cho nàng uống chút rượu, hơi có chút men say, trên mặt ửng hồng.

Chỉ là lúc đó ở trong tiệm phát sinh một chuyện đột ngột, làm người ta ứng phó không kịp. Trong quán, màn hình LCD thật lớn phát hình một vị lão thành cách mạng được truy phong quân hàm Thượng tướng, trao tặng huy hiệu. Lâm Vĩ Ba liếc mắt nhìn trên màn ảnh màu trắng trên phụ đề rõ ràng là tên tuổi Đường Kiếm.

Theo bản năng nhìn về Đường Tiểu Mễ, mặt mũi nàng lại đã cứng ngắc, chưa kịp suy nghĩ gì, theo bản năng một mình chạy vọt vào con đường mờ tối.

Ban đêm, gió lạnh thổi qua nóng cái trán nóng Đường Tiểu Mễ, cảm giác có chất lỏng chảy mặn mặn trong miệng, là nước mắt tự do tuôn tràn.

Khổ sở, tự trách, giống như chiếc bình hoa vô cùng quý trọng nâng niu trong tay đột nhiên rơi trên mặt đất, nàng khiếp sợ không biết làm sao. Chẳng có mục đích, cứ đi về phía trước. Lâm Vĩ Ba lo lắng chạy tới, im lặng không lên tiếng, chỉ dắt tay của nàng cùng đi, Đường Tiểu Mễ không giãy giụa, ngơ ngẫn đi theo hắn.

Ánh đèn đường màu vàng kéo dài bóng dáng của hai người, phản chiếu vẻ yên tĩnh và lạnh lẽo đường phố giữa đêm khuya.

Đường Tiểu Mễ chợt dừng bước, nhìn một chút con đường thẳng tắp, trong lòng một hồi mê mang: tại sao, tại sao ta ở nơi xa lạ này khóc lóc? Tại sao đột nhiên trở nên bình thường, yếu đuối, biểu lộ ra ngoài sự buồn, vui, giận, ghét không chút nào đề phòng.

Nghĩ như thế, nhưng nàng lại có cảm giác thoải mái, muốn khóc cứ khóc đi! Không khí mát mẻ và tươi sáng ở Tây Tạng sẽ gột rửa linh hồn, để cho nước mắt chảy dài trên đôi má ấm áp, đôi môi khô khốc, trên mặt Đường Tiểu Mễ tràn đầy nước mắt nhưng trong lòng lại càng lúc càng cảm thấy sung sướng.

aiz, cố gắng một chương nữa là trở về Thành phố N, trời long đất lỡ.