Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 11 - Chương 5




Từ Đại Chiêu Tự sau khi đi ra ngoài, Lâm Vĩ Ba lái xe đưa Đường Tiểu Mễ rời Lhasa, bắt đầu dọc theo đường quốc lộ phía Bắc.

Đến gần một đoạn đường quốc lộ Lhasa, đã sửa chữa đổi mới hoàn toàn. Đường đi bằng phẳng rộng rãi, dấu phân làn đường màu vàng hoàn toàn không tác dụng.

Lâm Vĩ Ba lái xe rất nhanh, rất vững vàng, rừng cây dương từ hai bên đường ào ào xẹt qua, mở cửa sổ khiến gió thổi vào mặt, mát mẻ sạch sẽ không có bụi bậm. Không lâu, thành thị và nhà cửa đều bị bỏ lại phía sau lưng.

Xe chạy đến một vùng đồng bằng mênh mông. Dãy núi nhấp nhô ở phía xa, xoay vòng quanh như nối liền với con đường, thẳng tắp tới quốc lộ kéo dài đến tận cùng, đem cả vùng đất phân cách thành hai mảnh.

Do đường quốc lộ đi vào Tây Tạng trời đã tối, trên đường xe cộ lui tới không ít, bởi vì đường xá tốt, phần lớn xe lái nhanh, khi có xe nhường đường thì chạy như gió cuốn qua. Lâm Vĩ Ba nói với Đường Tiểu Mễ, đoạn đường này là lộ trình tốt nhất của bọn họ, chẳng qua, nếu gặp phải sửa đường sẽ bị chặn lại thì hỏng việc.

Quả nhiên, trước mặt xe dần dần ngừng lại xếp hàng trên đường, phía đối diện, xe cũng đều phải dừng ở xa mấy chục mét giằng co. Bởi vì có một đoạn đường ngắn đang rải nhựa đường, không thể đi qua, xe lớn, xe nhỏ lui tới chỉ có thể dừng tại chỗ chờ đợi, xếp thành hàng dài.

Lâm Vĩ Ba bẻ lái bắt đầu hết nhìn đông, tây, tới nhìn xung quanh tìm đường, Đường Tiểu Mễ đoán rằng, với tính cách của hắn, nhất định là không muốn ở đây chờ đợi. Không ngoài dự đoán, khi nhìn thấy ven đường trên sườn núi có một chiếc xe Toyota xộc xệch từ phía đối diện chạy qua thì xe của bọn hắn cũng oanh một tiếng xông lên đống đá.

Lâm Vĩ Ba dặn dò Đường Tiểu Mễ nắm chặt tay vịn, sườn xe đã bắt đầu kịch liệt lắc lư. Mới đầu Đường Tiểu Mễ cảm thấy kích thích, vậy mà sau đó không lâu, khi leo lên một sườn dốc thì xe nhảy lên đống đá, Đường Tiểu Mễ ở trong xe không nhịn được thét chói tai, bị chấn động xung quanh, ngã trái, ngã phải.

Trước khi xe sắp sửa lao xuống sườn dốc, Lâm Vĩ Ba dừng xe lại, đỡ Đường Tiểu Mễ xuống xe: "Xuống dốc có chút nguy hiểm, em xuống xe đi từ từ được không?"

Đường Tiểu Mễ vuốt nhẹ ngực, có chút khó chịu, lo lắng nhìn Lâm Vĩ Ba: "Anh không thành vấn đề chứ?"

Lâm Vĩ Ba cười nói: "Đừng xem thường anh... tài lái xe của anh là hạng nhất đấy".

Đường Tiểu Mễ ở trên đống đá chân thấp chân cao bước đi, vừa nhìn Lâm Vĩ Ba lái xe xuống dốc, mỗi lần mắt thấy sườn xe nghiêng về một bên nghiêm trọng, nàng cố gắng che miệng mình không dám thét ra tiếng, đúng lúc xe xoay lại liền khôi phục thăng bằng, Đường Tiểu Mễ nghẹn họng nhìn trân trối.

Chờ Đường Tiểu Mễ ngồi trở lại trong xe, không còn kinh hãi như lúc đầu, đã qua rồi thì yên tâm, nàng rốt cuộc tin tưởng tài lái xe hạng nhất của Lâm Vĩ Ba.

Xe lại đang trên sườn núi lắc lư gần một canh giờ mới lái về đường lộ. Dần dần cao, khi xe lái vào thảo nguyên bát ngát. Thảo nguyên xinh đẹp, núi xanh, mây trắng, cỏ biếc. Tầng mây trắng rất dầy, vùng đất bí ẩn, dãy núi chạy dài che đi màu xanh lá cây, trên đỉnh núi phủ tuyết đọng, dòng sông băng từ phía sau núi bóc hơi màu bạc trắng lên đỉnh núi, trong suốt, trắng tinh như viên ngọc. Không khí thảo nguyên ẩm ướt, bãi cỏ bên cạnh nồng đậm hơi nước, tạo thành từng cái ao cỏ, núi xanh, mây trắng, màu xanh da trời in bóng, rõ ràng như một bức tranh.

Lâm Vĩ Ba mang theo Đường Tiểu Mễ mấy lần dừng xe đi vào sân cỏ, đạp bùn ươn ướt, cảm nhận mùi vị bùn đất và cỏ xanh, nhìn nơi xa, con bò đen Tây Tạng bước đi thong thả ăn cỏ trước mặt bọn hắn.

Mảnh đất thảo nguyên này kéo dài 4.000 m, trông rất hài hòa an bình, tất cả mọi thứ dường như đã tồn tại hàng ngàn năm, vĩnh cữu bất biến.

ach, ta ngất, edit mấy phần này ta mất hứng, may mà ....