Buổi tối sau khi trở về, Đường Tiểu Mễ bắt đầu bị nóng sốt, cả người mê man, không thể làm gì khác hơn là cố gắng tìm Thiện tồn phiến, Bách phục ninh, Hồng cảnh …, uống vào rất nhiều, đề phòng các bệnh khác có thể xâm nhập.
Cuối cùng thật sự khó chịu, nàng đấu tranh đi đến bệnh viện Lhasa gần đó. Sau khi Bác sĩ hỏi nàng quá trình xảy ra bệnh thì ông quở trách nàng không biết xem trọng bản thân, mặc dù như vậy, vẫn tốt bụng mời nàng một ly trà bơ, nói là có thể giảm bớt phản ứng thời tiết Cao Nguyên.
Đường Tiểu Mễ nuốt vào từng hơi trà bơ đậm đặc, ánh mắt rũ xuống, hai mắt có chút nóng nóng. Ở một nơi hoàn toàn xa lạ, một xa lạ người vẫn nói lảm nhảm quở trách nàng, nhưng thật ra là một hạnh phúc.
Chân thành hưởng thụ loại quan tâm này, Đường Tiểu Mễ cắn môi, gật đầu liên tục.
Đang mơ mơ, màng màng nằm ngủ trên giường bệnh, bên tai dường như có một giọng nói quen thuộc đang nóng nảy gọi tên của nàng, nhưng Đường Tiểu Mễ vẫn chưa tỉnh lại.
Mông lung, một đôi bàn tay đặt lên trán nàng: "Chưa bớt sốt, bác sĩ, vẫn không thể đưa nàng đi sao?"
Không biết người kia còn nói cái gì, Đường Tiểu Mễ mắt khẽ mở, không thấy rõ bộ dáng của người này, không biết là ảo giác hay thế nào, mắt đau xót, theo bản năng bắt được bàn tay lớn kia, nhẹ giọng kêu: "Thụy Dương, Thụy Dương".
Tay của người kia hơi chậm lại, mặc cho Đường Tiểu Mễ nắm, không thể nghe thấy một tiếng thở dài nhỏ phát ra.
Tỉnh lại lần nữa thì Đường Tiểu Mễ đã cảm thấy thoải mái rất nhiều, chẳng qua trong dạ dày trống không khó chịu, muốn chống tay ngồi dậy, mới phát giác tay mình bị một đôi bàn tay nắm, có chút khốn đốn nghi hoặc nhìn người nằm ở mép giường, mặt úp xuống, chỉ có thể nhìn gò má của hắn. Tay của hắn nắm tay nàng thật chặt, Đường Tiểu Mễ trong lòng cả kinh, sao hắn cũng tới?
Cảm giác buồn nôn xông lên cổ họng, Đường Tiểu Mễ ho kịch liệt, Lâm Vĩ Ba chợt tỉnh giấc, nhấn chuông báo động ở đầu giường, sau đó vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, Đường Tiểu Mễ vội khoát khoát tay, bởi vì ho khan, sắc mặt đỏ lên, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Tiểu Lâm Tử, em không sao".
"Đã sốt hai ngày rồi, không có việc gì sao". Lâm Vĩ Ba có chút tức giận.
Bác sĩ chạy tới, tay đặt lên trán Đường Tiểu Mễ, mỉm cười gật đầu, nói với Lâm Vĩ Ba bằng tiếng phổ thông không chuẩn: "Tiên sinh, bạn gái của ngài đã bớt sốt, hiện tại có thể yên tâm rồi".
Lại trở thành người bạn gái, mặt Đường Tiểu Mễ ửng đỏ, thấy vẻ mặt của Lâm Vĩ Ba như thường, cũng không phản bác lại, bác sĩ người ta không biết chuyện, nàng so đo cái này thật không phóng khoáng rồi.
Lâm Vĩ Ba thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đường Tiểu Mễ, dường như là có chút sợ, giọng nói nhẹ nhàng: "May mà anh tới kịp".
Đường Tiểu Mễ nghe, nhất thời có chút kinh ngạc, trừng mắt: "Cái gì? Tiểu Lâm Tử, làm sao anh cũng ở nơi đây?"
"Anh giúp em ra ngoài, nếu em có chuyện gì, Dương Sơ Nhất không thể vì em gái bảo bối liều mạng với anh sao?" Lâm Vĩ Ba nói đùa, ánh mắt thoáng qua vẻ cô đơn.
Hắng giọng một cái, Đường Tiểu Mễ bĩu môi: "Sơ Nhất sẽ liều mạng với anh?"
Lâm Vĩ Ba không lên tiếng, vẫn ở sau lưng nàng đem gối cất xong. Dương Sơ Nhất có lẽ không cần tánh mạng của hắn, nhưng nếu nàng xảy ra chuyện gì, có lẽ hắn sẽ tự lấy đi của tính mạng mình, chẳng qua lời này, bất luận thế nào cũng không thể nói ra.
"Người ở đây nói em vội vã sắp xếp lịch trình, thân thể không thoải mái thế sao không chú ý một chút vậy? Bà cô, em không cho người ta sống yên ổn chút nào sao". Lâm Vĩ Ba lảm nhảm nói một lúc, Đường Tiểu Mễ nhìn hắn như vậy vốn là muốn bật cười, nhưng khóe miệng giật giật, ánh mắt lại có chút ngấn nước.
"Đã đem thêm phiền toái cho anh hả, Tiểu Lâm Tử?" Đường Tiểu Mễ nhìn Lâm Vĩ Ba, trong mắt mọi người nàng luôn luôn nhu thuận, lần này ra đi không từ giả, nhất định mọi người sẽ lo lắng.
có đất diễn cho LVB rồi, chuẩn bị gay cấn nhỉ!