Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 11 - Chương 12




Sau khi Đường Tiểu Mễ đi Tây Tạng trở về đã là tháng 9, tiết trời từ mùa hạ chuyển sang mùa thu.

Kha Ni Ca nhìn Đường Tiểu Mễ có chút đứng ngồi không yên, vươn người uốn éo ở trong xe, cảm thấy hơi buồn cười: "Không phải nói là bạn bè tốt nhất sao, sợ cái gì".

Đường Tiểu Mễ nhăn nhíu chóp mũi: "Như vậy mới sợ, hai người kia là yêu tinh, nhất định bọn họ muốn chỉnh em". Vừa nói vừa kéo cánh tay Kha Ni Ca, "Đợi lát nữa họ khi dễ em, chị nhất định phải giúp em?"

Kha Ni Ca cười một tiếng, quay đầu đi không để ý tới nàng. Nói giỡn, nàng là em gái của người kia, hắn sẽ để cho người khác khi dễ sao? Khó trách trưởng bối của nàng cưng chìu nàng như thế, nàng có mị lực như vậy, ở chung lâu ngày, tự nhiên làm cho người ta sinh ra thương tiếc, không đành lòng cự tuyệt nàng.

Nhấc tay, ấn chuông điện thoại di động, giọng Nguyệt Như trong điện thoại kêu to: "Đại tiểu thư, cậu hẹn bọn tớ đi ra ngoài, nhưng sao không thấy hả!"

"Ừ, tớ biết sai rồi". Đường Tiểu Mễ liếc mắt, giống như con gà mổ thóc, gật đầu liên tục.

"Tiểu Mễ, cậu nhanh một chút, bọn tớ rất bận rộn". Giọng nói Triệu Vi cũng vang lên.

"Lập tức tới ngay, lập tức tới ngay". Đường Tiểu Mễ không khỏi rùng mình một cái, tại sao có loại ảo giác, dường như bị đưa ra pháp trường, cả người bắt đầu khởi động, xem thường cái chết, hăng hái lên a.

Sau khi nghe điện thoại, Kha Ni Ca nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Đường Tiểu Mễ khoa trương thở dài một cái: "Không phải là em đã nói với chị về hai người bạn hung dữ của em sao, bọn họ bây giờ hận chết em, sau khi nhìn thấy em, không biết là nuốt sống hay ăn tươi?"

Kha Ni Ca cười khẽ: "Không có khoa trương như vậy chứ?" Bạn bè của cô cũng không nhiều, cô có chút không hiểu loại cảm giác này của Đường Tiểu Mễ, cảm thấy nàng nói rất kỳ lạ.

Đến điểm hẹn trong quán cà phê, Nguyệt Như, Triệu Vi đang đợi, Đường Tiểu Mễ có chút khiếp đảm kéo tay Kha Ni Ca, ghé sát tai cô nhẹ giọng nói: "Chị tốt, đợi lát nữa thấy chết mà không cứu a, em trừ tiền lương chị".

Kha Ni Ca nhướng mắt, dở khóc dở cười, đây là nhờ vã hay uy hiếp?

Đường Tiểu Mễ sửa sang lại y phục, đứng sau lưng Kha Ni Ca: "Nguyệt Như, Vi Vi, trên đường đi rất kẹt xe".

Không đợi hai người nói chuyện, Đường Tiểu Mễ vội chỉ vào Kha Ni Ca nói: "Kha Ni Ca -Veronica, các người nên khách khí với chị ấy một chút".

Kha Ni Ca khẽ mỉm cười, lễ phép đưa tay ra: "Kha Ni Ca".

Nguyệt Như cũng vươn tay: "Nguyệt Như".

Triệu Vi nhô đầu ra: "Em là Triệu Vi, có thể gọi em Vi Vi".

Kha Ni Ca khẽ ngẩn người, không khỏi quan sát Triệu Vi một chút, cô cũng lịch sự không nói gì thêm.

Thấy ba người giới thiệu xong rồi, Đường Tiểu Mễ xoay lưng quay mặt đi, thở phào nhẹ nhõm, đưa cái đệm lưng tới trước, quả nhiên dễ chịu hơn, chiêu dời đi lực chú ý này, thật không sai.

Ai ngờ, Nguyệt Như sớm đoán được, đi tới bên cạnh Đường Tiểu Mễ, liếc nàng một cái: "Không có việc gì, cậu tới trễ một chút, chịu phạt".

Đường Tiểu Mễ không dám nói tiếp, ngượng ngùng cười, ánh mắt nhìn Triệu Vi, ý bảo cô nói giúp, nào ngờ Triệu Vi lại tránh tầm mắt của nàng, vẻ mặt không liên quan đến mình, vắt giò ngồi nhìn.

Đường Tiểu Mễ tức giận, đưa tay kéo Kha Ni Ca, nhẹ giọng nói ra: "Chị tốt, chị mau nói đi".

Kha Ni Ca chưa thấy Đường Tiểu Mễ như vậy bao giờ, cô kinh ngạc, không nhịn được cười nói: "Thật ra Tiểu Mễ đi rất sớm, nhưng đã tới giờ cao điểm nên bị kẹt đường.

Đường Tiểu Mễ ngượng ngùng cười, gật đầu liên tục: "Đúng vậy, đường rất đông, cậu không biết chứ, mình cũng sắp phát điên, nghĩ đến hai người ở chỗ này chờ mình, lòng rất áy náy".

Nguyệt Như thân thiện nhìn Kha Ni Ca cười một tiếng, lễ phép nói: "Nhanh ngồi xuống đi, trên trán cũng toát mồ hôi, uống chút gì không?"