Từ Áo Khắc trở ra, Đường Tiêu Mễ cảm thấy rất lạnh, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy mình mặc quần áo thiếu một chút, quần áo thể thao rộng thùng thình như vậy, gió vừa thổi, lạnh buốt, tất cả đều đau
Lúc trở về kí túc xá, Đường Tiêu Mễ ngã xuống ngũ, bởi vì cảm lạnh rồi, nửa đêm phát sốt 3 người bạn cùng phòng sẽ lo lắng, Đường Tiểu Mễ mơ hồ ko nhớ rõ cô đã nói ko cần đi bệnh viện chỉ cần ngủ 1 giấc là được rồi. Khi Đường Tiểu Mễ tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối, mặt trời chiều ngã về tây, những đám mây màu đỏ đầy trời, cô nhìn thật lâu mới cảm thấy mình đang ở bệnh viện
“ Tiêu Mễ, em tỉnh rồi?”
Lâm Dương mở cửa, nhìn thấy Đường Tiểu Mễ đang ngẩn người, Đường Tiểu Mễ sững sờ nhìn anh, mới vừa rồi, thanh âm của anh rõ ràng là vui mừng, cô ko hề nghe sai, vì sao mới vài ngày ko gặp, đã cảm thấy xa cách như thế. Đường Tiểu Mễ nhớ lại ngày đó Phan Văn Đình chỉ nói với cô 1 câu :
“ Sau khi tốt nghiệp tôi và Lâm Dương sẽ đính hôn, anh ấy sẽ theo tôi đến thành phố S”
“ Tiêu Mễ, …. Tiêu Mễ…”
Thanh âm của Lâm Dương lộ ra lo lắng, nhẹ nhàng xoa đầu Đường Tiêu Mễ, Đường Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn người trước mặt, cô có chút ko xác định được. Đường Tiểu Mễ liếm đôi môi hơi khô rách :
“ Lâm Dương, anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”
Cô còn có 1 câu chưa nói, chỉ cần anh nói ko phải, em sẽ tin anh, em ko tin người khác. Lâm Dương hít một hơi, ko nhìn Đường Tiểu Mễ nói :
“ Uống thuốc trước đã, sau này hãy nói”
Đường Tiêu Mễ cảm thấy lòng thật lạnh, đoạn tình cảm của 2 người bọn họ vẫn luôn là Lâm Dương ở thế chủ động, cô ở thế bị động, cô vẫn ôm hi vọng, đời này có thể cùng anh bạc đầu giai lão, mặc dù cô nhỏ hơn anh 3 tuổi, anh vẫn luôn coi cô là đứa trẻ, nhưng ko phải cái gì cô cũng ko biết, cô hiểu Lâm Dương, Phan Văn Đình là người tự phụ như vậy, cô ta đến tìm mình, có lẽ lúc ấy Lâm Dương ko biết, nhưng sau đó nhất định sẽ biết, nhưng anh vẫn ko giải thích, nói rõ tất cả. Hai người nhất thời im lặng, cho đến khi bọn người Vương Duy Duy đến thăm thăm Đường Tiểu Mễ, Lâm Dương đưa họ đến lầu kí túc, Đường Tiểu Mễ cũng không nhìn anh mà trực tiếp đi lên lầu, Lâm Dương lại kéo tay cô :
“ Trước cứ nghỉ ngơi thật tốt, sau này hãy nói”
….
Đường Tiêu Mễ nghĩ tới những điều này, trong lòng cảm thấy lạnh.
“ Đúng vậy a, Tiêu Mễ, có phải cậu ko thích hợp với trai đẹp ko?. Lần trước họp mặt bạn học cũ có ko ít cực phẩm, trường chúng ta cũng có a, Tiêu Mễ cậu chỉ cần nói 1 câu. Tớ sẽ kéo 1 hàng người đến cho cậu lựa chọn”
Nguyệt Như luôn nói trường học của họ có nhiều trai đẹp. Đường Tiêu Mễ a a nhìn 2 người bọn họ :
“ Trai đẹp nhiều như vậy, 2 người ko tính giữ lại cho mình sao?”
“ Xem cậu nói kìa, chúng ta quan hệ thế nào a, trai đẹp của bọn mình cũng chính là trai đẹp của cậu a, phải không Vi Vi?”
Nguyệt Như đã kêu Vi Vi rồi, Đường Tiêu Mễ hận ko thể cho 2 cô biết nhau sớm 1 chút. Vi Vi gật đầu như gà mổ thóc. Đường Tiêu Mễ ko để ý tới 2 cô, tự nhiên cầm ăn hoa quả và các món nguội. Nàng là người ko kháng cự được ăn uống, cũng may ăn thế nào cũng ko béo, hắc hắc, Tiêu Mễ nghĩ tới ko nhịn được cười lên
“ Ba người đẹp, có muốn cùng tôi uống 1 chén hay không?”
Tiêu Mễ ngẩng đầu lên, trong miệng tiếp tục nhai quả táo, người này mặc âu phục, khuôn mặt cũng có vài phần quyến rũ, nhưng, Tiêu Mễ âm thầm lắc đầu, cùng 2 người bạn liếc mắt nhìn nhau 1 cái. Đường Tiêu Mễ 1 tay ôm Vi Vi, tay kia ôm Nguyệt Như, càn rỡ hôn gò má của Nguyệt Như, lại hôn lỗ tai Vi Vi , sau đó khiêu khích cười như không cười nhìn một chút người đàn ông kia ,người đàn ông kia nhìn cảnh này , chỉ thầm than đáng tiếc, làm sao lại là một lesbian, ảo não đi nha. 3 người phụ nữ không có hình tượng cười đến run rẩy hết cả người, Đường Tiêu Mễ thầm nghĩ, sớm biết bảo chú bao cả căn phòng , vậy sẽ ít đi những phiền hà này rồi, đây cũng là một hội sở trên danh nghĩa của Tuyền Lâm, bên trong tiêu phí rất cao, nếu không phải người khác đưa cô cái thẻ VIP có thể dùng bất cứ lúc nào, thì phỏng chừng 2 người này cũng ko chịu đến nơi này
“ Tiêu Mễ, cậu càng ngày càng sắc a, dám hôn lỗ tai tớ, may là lão nương định lực tốt, nếu ko sẽ bị cậu mê hoặc rồi” Vi Vi cười đến ôm bụng kêu đau
Nguyệt Như cũng toét miệng cười, ko nói lời nào, vui vẻ nhìn về phía Tiêu Mễ. Tiêu Mễ tức giận nói :
“ Tớ cũng giúp cậu đuổi sắc lang rồi nha”
“ Uhm, ko tệ, mới vừa rồi là sói, bây giờ là hổ” Nguyệt Như nghiêm túc nói.
Tiêu Mễ không có kịp phản ứng, Vi Vi vừa cười nằm sấp trên người Tiêu Mễ, trong lúc nhất thời tiếng nói tiếng cười, hạnh phúc hơi thở tràn ngập.
“ Tớ chính là hoa đã có chủ. Tiêu Mễ, sắc nữ này, về sau cách xa tớ một chút” Vi Vi rốt cuộc không cười, nghiêm trang nói.
"Ah, Vi Vi, tên nào to gan như vậy, dám giành mĩ nữ với tớ?” Tiêu Mễ làm bộ muốn nhào lên
"Đi chết đi."
"Hai ngươi đừng làm rộn á..., hình tượng ưu nhã của tớ. đều bị hai người điên khùng phá hủy rồi” Nói xong, cũng lui về phía sau, ba người cãi nhau ầm ĩ vui.
"Ai, ông chủ của bọn tó, hẹp hòi chết được, mừng năm mới mới chia hoa hồng cuối năm” Vi Vi thở dài nói.
“ Biết đủ đi cậu, tớ còn là một học sinh cùng khổ nè” Nguyệt Như uống 1 ngụm rượu nói
“ Các cậu đều là những người phụ nữ có tài, đều là thành phần tri thức tài giỏi, cách xa tớ ra 1 chút a, tớ chính là người ko có việc làm a, aiz~~~” Tiêu Mễ vụng về sâu thở dài một hơi.
Nguyệt Như cùng Vi Vi liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời đến"Cắt ~"
Họ ngược lại rất hâm mộ sự cởi mở của Tiêu Mễ, Tiêu Mễ rất có khả năng, mặc dù lúc thi tốt nghiệp đại học ko tốt lắm, nhưng cô ấy vẫn mở 1 cửa hàng, những đồ vật bên trong đều tự mình thiết kế rồi mời xưởng làm, buôn bán rất tốt, có lẽ học trong sách ko ứng dụng được bao nhiêu, nhưng vẫn kiếm được tiền, ko cần phụ thuộc vào công việc, đương nhiên tốt hơn rồi
Tiêu Mễ cười cười không nói lời nào, nhìn trên sân khấu hôm nay ca sĩ ko có ở đây, bên này có chiếc đàn piano ko dùng đến, đột nhiên vui mừng nói : “ Tớ hát cho các cậu nghe có đc không?”
Nguyệt Như cùng Vi Vi từng nghe qua tiêu Tiêu Mễ ca hát , chỉ là cô vẫn không thích ở trước mặt người lạ quá lộ liễu, cho nên có chút kinh ngạc, cũng có chút mong đợi, đều gật đầu chờ đợi.
Tiêu Mễ đi tới bên đàn piano ngồi xuống, thật lâu không có đánh đàn nên có chút lạ lẫm, tiếng đàn trôi chảy vàng lên, người ngồi dưới đài cùng lắng nghe Tiêu Mễ, ngay cả Nguyệt Như và Vi Vi lần đầu nghe cô đàn cũng rất giật mình.
“ Trong đêm không có ánh trăng….. Trong phòng không có 1 bóng người….. Trong không gian cô độc chỉ còn sót lại 1 mình em….. Nghĩ đến anh, ngẩn người đến khi trời sáng….. Trong bóng tối khuôn mặt anh chợt hiện hữu,….. nhìn em cười ngọt ngào…..Không biết vì sao lại xa vời vời… Mới phát hiện ra anh đã ko còn bên cạnh em….. Anh bây giờ có nghĩ đến em ko?..... Anh bây giờ có nhìn thấy…. Bầu trời xa xa … ánh sao lấp lánh……. Vì anh, sau này em nhất định…… Cất giữ một vị trí…… Tương lai có lẽ anh sẽ nhớ…. Từng có người yêu anh….. Từng có người nghĩ đến anh….. Vĩnh viễn âm thầm chúc phúc cho anh…”
Bài hát cũng ko thịnh hành, chỉ là, có một đoạn thời gian cô rất thích nó, vào lúc này khi hát ra bài hát này, giai điệu có chút bi thương, thanh âm của cô khàn khàn hát ra rất có ý vị, thời điểm hát cô nghĩ tới Lâm Dương, nghĩ tới người con trai cô thầm mến nhiều năm, nghĩ tới lý do vô lý cô mất đi mối tính đầu, nhớ tới mẹ, Chu Vinh Lâm cả tới người vợ kế của ba, nhớ tới ba, nhớ tới thế giới này, với tình cảm thật vô cùng kì lạ, khiến cô chỉ muốn trốn tránh